Không giống như là cô, ngồi ở trên xe buýt một đồng xu liền có thể đến nơi, cô cũng không như là Duyên Hoa vậy, có thể mặc quần áo nhãn hiệu sang quý, khí chất tao nhã đứng chung một chỗ với người nhà của anh, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Xe buýt chậm rãi khởi động, Cảnh Hảo Hảo kéo tầm mắt trên người Lương Thần về, cô nhìn cảnh đêm không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, nghĩ chính mình và Lương Thần vốn là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, cho dù có giao nhau, đó cũng không phải hai đường quấn chặt chung một chỗ, chỉ là giao nhau qua đi, sẽ càng đi càng xa.
Giống như là anh tùy tùy tiện tiện liền đưa cho cô một tấm thẻ, bên trong còn có 100 triệu, cô lại không can đảm cầm 100 triệu kia, đi trung tâm thương mại cuồng quét, chỉ dám thật cẩn thận lấy ra 1000 đồng tiền từ bên trong.
Hốc mắt Cảnh Hảo Hảo, hơi trở nên có chút hồng.
Không có yêu, không biết yêu nhất là cảm thụ gì.
Cô có thể biết rõ, chính mình yêu nhất là Lương Thần...... Cảm giác của cô với Lương Thần, là tình yêu danh xứng với thực, không giống như là trước kia, giữa cô và Thẩm Lương Niên, dây dưa nhiều hơn là thân tình.
Cho nên, lúc cắt đứt với Thẩm Lương Niên, cô càng là tức giận, giống như là phẫn nộ người nhà ruồng bỏ chính mình, nhưng hiện tại, xa cách với Lương Thần như vậy, cô phát giác, đáy lòng của mình có...... chính là đau đớn.
Cảnh Hảo Hảo xuống xe buýt, liền nhận được điện thoại của Tô Tiểu Tả, nói cho cô biết, cô ấy đã về tới thành phố Giang Sơn, hỏi cô ngày nào có thời gian, gặp mặt với cô.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, liền chọn thứ bảy.
Cắt đứt điện thoại của Tô Tiểu Tả, Cảnh Hảo Hảo đứng ở dưới lầu ngây người trong chốc lát, mới lên lầu, trở lại trong phòng, là một phòng lạnh lẽo, lải nhải đấu võ mồm trước kia của cô và Lương Thần, giống như phát điên vang vọng lên bên tai cô.
Cảnh Hảo Hảo đóng cửa lại, lúc mở tủ đổi giày ra, nhìn thấy giày của Lương Thần ở bên trong, cô sửng sốt trong chốc lát, bước đi vào phòng ngủ, lúc đổi áo ngủ, lại nhìn thấy trong tủ quần áo treo vài bộ quần áo của Lương Thần, lại sửng sốt trong chốc lát, sau đó cầm nội y, đi toilet, lúc tắm rửa, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy sữa tắm của nam, dao cạo râu, bàn chải đánh răng còn có sữa rửa mặt của nam, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên cảm thấy, đáy lòng cả người của mình đau càng thêm lợi hại.
Mấy thứ này, mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy, mỗi lần nhìn thấy, đều sẽ mơ mơ hồ hồ cảm thấy, thật ra Lương Thần còn có thể đến phòng ở này của cô
Nhưng cách anh và cô cãi nhau rời đi, đã qua nửa tháng, người đàn ông kia, là thật quyết tâm chia tay với cô đi.
Chỉ là một mình cô không muốn tin tưởng, vẫn cảm thấy bọn họ chính là đang rùng mình, anh nguôi giận, liền có thể trở về.
Cảnh Hảo Hảo tắm rửa xong, đi ra từ phòng tắm, phát hiện ngoài cửa sổ đã nổi lên gió lớn, rơi tuyết lớn xuống.
Tiếng gió có chút mạnh, đánh cho cửa sổ rung động vù vù, Cảnh Hảo Hảo mơ hồ có chút sợ hãi, lại không ngủ được, vì thế dứt khoát lấy hai cái thùng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cảnh Hảo Hảo trước gấp từng bộ quần áo của Lương Thần, dùng gói to đựng tốt, đặt ở dưới cùng thùng gâấy, sau đó liền bắt đầu bỏ giày vào trong hộp, bỏ vào trong thùng giấy, cuối cùng khi cô cầm túi plastic, đứng ở trong phòng tắm xếp đồ dùng rửa mặt của anh, cả người Cảnh Hảo Hảo bắt đầu có chút ăn không tiêu, khó chịu ngực phát đau, từng giọt nước mắt liền lăn xuống
Cô chưa bao giờ biết, cường ngạnh dứt bỏ một người đàn ông ra khỏi sinh mệnh của mình, lại có thể đau như vậy!