“Chẳng lẽ người phụ nữ kia lại không có kết cục gì sao?” Kiều Ôn Noãn nhìn như rất ngạc nhiên nghiêng đầu, hỏi.
Lần này Lương Thần trực tiếp không thèm để ý tới lời nói của Kiều Ôn Noãn, chỉ tự mình chạm ly uống rượu với Thẩm Lương Niên, ý trong lời nói: “Cho nên, tìm phụ nữ, vẫn là phải chú ý, một khi tìm không tốt, thật sự là hậu hoạn vô cùng...... Anh nói, có phải hay không? Thẩm tổng?”
Cảnh Hảo Hảo cầm đôi đũa thủ, đột nhiên run lên, cuối cùng liền rơi ở trên mặt đất.
Thẩm Lương Niên liên tục bị Lương Thần chuốc rất nhiều rượu, lúc này đã muốn say, hoàn toàn không có phát hiện Cảnh Hảo Hảo bên cạnh rớt đũa, chỉ là vừa uống rượu với Lương Thần vừa nói: “Đúng, vẫn là Hảo Hảo nhà tôi tốt, cũng không dính vào chuyện thị phi.”
Lương Thần nghe nói như thế, câu môi cười cười ôn hoà, sau đó nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, đáy mắt anh hàm chứa đủ loại cảm xúc, đến cuối cùng chỉ hóa thành một mảnh lạnh bạc, nói với người phục vụ đứng ở một bên: “Đổi cho Cảnh tiểu thư một đôi đũa.”
Kiều Ôn Noãn nghe thấy câu “Hảo Hảo nhà tôi tốt” của Thẩm Lương Niên, đáy lòng liền cảm thấy ghen tuông quay cuồng, nhịn không được lên tiếng, tiếp tục nói: “Rõ ràng là do một người phụ nữ chân đứng hai thuyền gây ra nhiều chuyện như vậy, vì sao cuối cùng làm hại ông chủ than đá kia thảm như vậy? Vậy cuối cùng nhân viên nhà nước cao cấp kia có muốn người phụ nữ đó không? Chỉ là, phỏng chừng anh ta cũng ghét bỏ người phụ nữ kia bẩn đi, khẳng định sẽ không cần, quả nhiên có vài phụ nữ, chỉ thích hợp làm một bình hoa bài trí, nhưng mà chỉ sợ bình hoa không cam lòng làm bình hoa, kết quả là, hại người hại mình, bình hoa biến thành sao tai họa!”
Mặc kệ Kiều Ôn Noãn là có tâm hay là vô tâm, cô ta nói tiếp lời Lương Thần, một câu lại một câu nói xong, nói đến Cảnh Hảo Hảo cuối cùng có chút không nhịn được đứng lên, nói: “Thực xin lỗi, tôi đi toilet một chuyến.”
Nói xong, cô liền có chút kích động muốn đi ra khỏi phòng bao.
Lương Thần lại nhìn thoáng qua Thẩm Lương Niên sau có chút hồ đồ, nói:“Cảnh tiểu thư, hiện tại Lương Niên uống quá nhiều, tôi nghĩ bây giờ cô dìu anh ta đi lên lầu nghỉ ngơi sẽ tương đối tốt.”
Dừng một chút, Lương Thần lấy từ trong túi mình ra một tấm thẻ phòng, đưa cho Cảnh Hảo Hảo, nói: “Đây là thẻ phòng của tôi.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn tấm thẻ phòng kia, rõ ràng nhìn thấy được “1314” từ phía trên, là căn phòng cô đã đi nhầm vào lần đầu tiên cô gặp Lương Thần.
Đầu ngón tay của cô nhất thời lạnh lẽo một trận, sau một lúc lâu, mới vươn tay, nhận lấy, nhỏ giọng nói một tiếng:“Cám ơn.”
Lương Thần không nói gì.
Cảnh Hảo Hảo liền vươn tay, nâng Thẩm Lương Niên dậy.
Thẩm Lương Niên say thất điên bát đảo, chợt đứng lên, nhìn Cảnh Hảo Hảo, ha ha cười hai tiếng, muốn tiến lên hôn môi cô, nhưng lại hôn một cái vô ích, cau mày “ưm” một tiếng, liền tựa vào bả vai Cảnh Hảo Hảo không động.
Cảnh Hảo Hảo cố hết sức giúp đỡ Thẩm Lương Niên đi về phía cửa phòng, lúc còn chưa đi đến cửa, cô nghe thấy tiếng Kiều Ôn Noãn ở bàn cơm phía sau lại truyền tới lần nữa:“Cho nên nói tri nhân tri diện bất tri tâm, người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu, phụ nữ thoạt nhìn càng băng thanh ngọc khiết, thật ra trong xương càng dơ bẩn hạ tiện!”
Cảnh Hảo Hảo nghĩ, Kiều Ôn Noãn không biết dây dưa giữa mình, Lương Thần và Thẩm Lương Niên, cho nên chỉ bởi vì chuyện xưa Lương Thần nói mà lòng đầy căm phẫn phát biểu ngôn luận.
Nhưng mà, cô lại luôn luôn có một loại ảo giác những lời đó là đang mắng cô.
Cô chống đỡ thân thể Thẩm Lương Niên, dừng ở cửa một chút, sau đó liền đi ra ngoài.