Mục lục
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian nhàm chán hoặc nhàn hạ luôn trôi qua rất chậm hoặc rất nhanh,
chủ yếu xem người ta nghĩ thế nào. Gần đây Pháo Thiên Minh trải qua những
ngày nhàm chán, thăng cấp một cách điên cuồng, nhất định phải nâng đẳng cấp
lên 50. Cấp độ 50 này, y chỉ mới trải nghiệm thân mật một lần, sau đó lênh đênh
ở mức 40+, đúng là có phần mất mặt.
Dựa vào thẻ khách quý, Pháo Thiên Minh chiếm cứ một góc nhỏ ở tầng chín
của Tần Vương Lăng. Dĩ nhiên thẻ khách quý rất có hiệu quả với NPC, còn đối
với người chơi thì không mấy tốt đẹp, những lúc then chốt cũng phải lợi dụng
thế lực bắt nạt người khác, ai bảo mình là cô hồn vô chủ, không nhà không cửa?
Thị vệ Tần Vương cấp 75 - 80 có võ công cao cấp 5 hoặc tuyệt học không
trọn vẹn 5. Có kẻ dùng đao, có người dùng kiếm, có kẻ dùng roi, cũng có kẻ
dùng ám khí. Quét sạch quái tuyệt học không trọn vẹn nhưng không ra được
tuyệt học, tất cả tuyệt học chỉ có thể nhận được từ nhiệm vụ. Nhưng bọn chúng
lại có thể rơi ra vũ khí không vỏ và võ công cấp cao.
Những con quái vật không nhiều cũng chẳng ít, dù sao Pháo Thiên Minh
giết một con cũng phải nghỉ ngơi vài giây, y không có tâm trạng đuổi theo quái
vật chạy khắp nơi, chỉ đứng đợi tại nơi quái sinh sôi nảy nở nhiều nhất. Dù sao
chúng đều là quái chủ động, không cẩn thận sẽ lạc đến bên cạnh mình.
Lúc cô độc sẽ nhớ đến bằng hữu, đặc biệt là khi bắt đầu làm đi làm lại công
việc sản xuất dây chuyền, trong đầu không nghĩ cái gì, quá nhàm chán.
Đường Đường là người đầu tiên Pháo Thiên Minh nghĩ đến, năm đó có cô,
hiệu suất tiêu diệt quái thật sự kinh khủng. Kế đến là nhớ Vụ Lý Hoa, ta rất cảm
tạ cô nàng không ở bên cạnh. Tiếp theo là Tinh Ảnh, hai người có rất nhiều
tiếng nói chung, thậm chí một số quan điểm giá trị như là trời sinh một cặp.
Tuy bây giờ khí thế của Võ Đang không bằng Ma Giáo, Thiếu Lâm và Cái
Bang, nhưng nhờ tư tưởng đoàn kết mà trở thành một trong tứ đại môn phái,
Tinh Ảnh cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.
Vừa luyện vừa nghĩ, nhớ rất nhiều người và việc, hơn nửa năm sống kiếp trò
chơi thực sự quen biết không ít, cũng đủ để suy nghĩ cả tuần.
Hôm nay vẫn thường lệ suy nghĩ lung tung trong lúc luyện cấp, nhưng Pháo
Thiên Minh vô tình nghe thấy tiếng động hoạt động từ phòng đá lớn bên cạnh.
Phòng bao này rộng hơn hai trăm mét vuông, bên trong quái vật dày đặc, vẫn
luôn là nơi luyện tập mơ ước của Pháo Thiên Minh. Nhưng rất đáng tiếc, loại
phòng bao này là nơi luyện cấp chỉ dành riêng cho người có địa vị cao hoặc có
đóng góp lớn, nếu không cánh cửa đá nặng vài tấn sẽ không mở ra.
Pháo Thiên Minh lặng lẽ nấp ngoài cửa đá muốn nghe thử bên trong là cán
bộ cao tầng nào, xem xem có cơ hội lẻn vào đội ngũ để kiếm chút kinh nghiệm
hay không. Một giọng nói quen thuộc vọng ra khiến y giật mình: "Vẫn là hệ
thống giúp đỡ bang hội giàu có, loại phòng bao này không có ba vạn vàng thì
không thể lấy được."
Không ngờ lại là Lãnh Nhược Tuyết? Sao cô ta lại chạy đến đây? Pháo
Thiên Minh rất bối rối, hiện giờ Hoàng Gia Thiên Đường là bang hội thứ tư,
mặc dù không có vấn đề gì đối địch với tam đại bang phái hệ thống, nhưng cũng
không qua lại với nhau. Chẳng lẽ cô ta không sợ bị NPC truy nã?
Lãnh Nhược Tuyết lại mở miệng: "Thiên Nhãn! Gần đây ngươi làm sao
vậy? Nói chuyện với ngươi mà ngươi chẳng đáp lại."
Pháo Thiên Minh càng thêm kinh ngạc. Không phải Thiên Nhãn rời Hoàng
Gia Thiên Đường. rồi sao?
"Ta cảm thấy ngươi làm quá đáng rồi." Giọng nói của Thiên Nhãn vang lên.
"Quá đáng? Chẳng lẽ kế hoạch bão tố của các ngươi không quá đáng? Một
khi kế hoạch ấy thành công, sẽ có bao nhiêu người chơi phá sản, ngươi có biết
không?"
"Dù sao ta cũng không thích lừa bọn họ."
Lãnh Nhược Tuyết an ủi: "Ngươi phải biết. Sau hoạt động lần này, tam đại
bang hội hệ thống sẽ tan thành mây khói. Chỉ còn lại nhánh Hoàng Gia Thiên
Đường. của chúng ta."
"Mặc dù trước đó chúng ta đã nhận được tin tức, nhưng muốn tam đại bang
hội hệ thống biến mất, ngươi cảm thấy việc đó có khả thi không?"
"Tại sao lại không thể? Kim Tiền bang có Huyết Ảnh tới, ta bảo hắn đi
hướng Đông là hắn không dám đi Tây. Đến lúc đó có lũ đầu đất kia trợ giúp,
trực tiếp hạ gục Thượng Quan Kim Hồng cũng không phải là không thể. Quyền
Lợi bang hiện giờ đã trở thành đồng minh với chúng ta, dùng chút thủ đoạn
mềm mỏng cũng không khó. Còn Thiên Hạ bang thì số lượng và chất lượng cao
thủ đều rất kém cỏi, đến lúc đó chúng ta dốc toàn lực trợ giúp kẻ địch của
chúng, Thiên Hạ bang không chết cũng khó."
Pháo Thiên Minh đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện: Đã qua một tháng rồi,
tại sao Huyết Ảnh vẫn chưa gia nhập Hoàng Gia Thiên Đường. , tại sao hôm đó
ở quán rượu, Thiên Nhãn vô tình hay cố ý dẫn dắt mọi người. Tại sao Thiên
Nhãn khuyên mọi người đầu tư tập thể chứ không phải luân phiên đầu tư. Tất cả
chỉ vì một lý do, ngay khi Hoàng Gia Thiên Đường thành lập, bang chủ Lãnh
Nhược Tuyết đã nhận được thông báo từ hệ thống, biết rằng hai tháng sau sẽ có
một đợt hỗn loạn, nên cô nàng mới vội vàng tìm một con BOSS trấn bang.
Pháo Thiên Minh biết được những chuyện này nhưng cũng chẳng tức giận.
Đây chỉ là trò chơi lừa bịp, cũng giống như việc bọn mình chuẩn bị lừa người
khác. Nếu đã đồng ý chơi thì đừng sợ thua, thua là phải chịu phục.
Pháo Thiên Minh không muốn nghe thêm nữa, cũng không tiếp tục luyện
cấp, vội vàng rời khỏi Tần Vương lăng. Y không sợ Lãnh Nhược Tuyết biết y
nghe được âm mưu của bọn họ mà thay đổi chiến lược. Y chỉ sợ Thiên Nhãn
lúng túng, cái lúng túng đó cũng khiến hắn lúng túng theo.
Mở kênh hội nghị, Pháo Thiên Minh gọi bọn Đường Đường nói vào kênh,
nói thẳng vào vấn đề. Những người ở đây đều là người quen cũ, nếu như trong
những người này này cũng có gián điệp, Pháo Thiên Minh chỉ có thể một lần
nữa tự hỏi bản thân: Có phải mình làm người kém cỏi quá không?
Không ai nổi giận, mọi người yên lặng suy nghĩ trong vài phút, Vô Song
Ngư mở miệng nói trước tiên: "Càng lúc càng kích thích. Ta thích trò chơi này
quá."
"Ta cũng thích." Đường Đường là người thứ hai phát biểu ý kiến.
"Các ngươi xem rồi sắp đặt đi! Bố trí thế nào thì báo ta là được." Đây là Vụ
Lý Hoa.
"Tán thành!"
"Tán thành!"
Đường Đường tổng kết: "Vậy tất cả phải nghe theo bố trí của ta, nếu ai
không có việc gì, thì đọc hai quyển sách giúp ta. Hai ngày nay toàn bộ đều xem
tiểu thuyết trong trò chơi, đau đầu chết mất."
"Để tránh gián điệp phe địch nghe lén kênh ta, ta tuyên bố. Hội nghị đến đây
là kết thúc." Pháo Thiên Minh nói
"Tán thành!"
"Tán thành!"
"..."
"Các ngươi..." Đường Đường đối diện với kênh hội nghị đột nhiên trống
rỗng, không còn lời nào để nói.
Tiệm tạp hóa trong trò chơi có bán tiểu thuyết võ hiệp, một bộ năm vàng. Có
điều đọc tiểu thuyết trong trò chơi đúng là không giúp ích mấy, chỉ biết được ra
nhân vật xuất hiện và đánh giá võ công của bọn họ. Về phần tình tiết, bảo đảm
đã bị đám thiết kế làm cho rối tinh rối mù. Nhưng cũng phải có người xem chứ?
Chết bằng hữu không chết bần đạo, ngay cả nữ hào kiệt như Xa gặp chuyện này
cũng chỉ muốn né tránh.
Một tuần cứ thế trôi qua, Pháo Thiên Minh miễn cưỡng kéo cấp lên hàng 50.
Đến trễ là sở trường của nữ nhi, nhưng dường như Thiên Hậu không mắc
bệnh này, bảy ngày sau cô ả đến Không Có quán rượu đúng giờ theo thỏa thuận.
Nhưng cô rất bi ai phát hiện mình không đến trễ, nhưng Pháo Thiên Minh hoàn
toàn không ở trong quán chờ mình. Do đó ả nổi cơn thịnh nộ, cô cũng không có
số liên lạc của Pháo Thiên Minh. Vậy chỉ có một cách: Chờ đợi!
Hai tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng chạy về quán rượu,
y đến bổ sung thêm Cocacola, vừa nhìn thấy Thiên Hậu là kinh ngạc hỏi: "Sao
ngươi lại đến đây? Không phải bảo là ngày mai sao?"
Thiên Hậu vốn ôm một bụng tức giận định phát tiết, nhưng vừa nghe câu
này cũng bắt đầu đếm ngón tay: Chẳng lẽ ta đã tính nhầm, may mà không nổi
giận, suýt nữa mất mặt rồi. Một ngày, hai ngày...
Pháo Thiên Minh vỗ đầu: "À! Là ta nhớ nhầm, là hôm nay. Ha ha! Đi thôi,
mời lên trên."
"Ta..." Thiên Hậu đang nghĩ lại ngày thứ năm mình đang làm gì, vừa nghe
lời này, hận không thể trực tiếp giết chết tên khốn kiếp trước mắt.
"Chém?" Pháo Thiên Minh rút ra Ỷ Thiên kiếm.
"Chém!" Thiên Hậu rút ra Đồ Long đao.
"Khoan đã!" Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại lăn lộn ở Võ
Đang?" Lúc này y mới phát hiện giày của Thiên Hậu là bộ đồ Võ Đang cấp 40.
Thiên Hậu thở sâu một hơi, rất có tu dưỡng giải thích: "Võ Đang ít kẻ thù.
Đám đệ tử Võ Đang các ngươi đều là kẻ trộm, đề phòng ta cũng như đề phòng
tên trộm."
"Ha ha! Bọn họ thường làm chuyện trộm gà bắt chó, chiếm lợi ích nhỏ, lâu
ngày nhìn thấy người xa lạ là tính cảnh giác đều tăng lên mức 100. Thật ngại
quá, khiến ngài không có cơ hội xuống tay, Ta thay mặt Võ Đang chân thành
xin lỗi cô."
"Thanh Mai Chử Trà, chúng ta ở bên nhau, hình như người chịu thiệt lúc
nào cũng là ta, sao ngươi còn không biết xấu hổ nói mỉa mãi không chịu
ngừng?"
"À... Ta hay nhớ chuyện xấu của người khác, quên đi lòng tốt của người ta.
Ta nói này cô muốn lấy Cửu Âm Chân Kinh hay là muốn khẩu chiến với ta?"
"Ta nhịn ngươi... đến đây!" Thiên Hậu nghiến răng vung đao, vận nội lực.
"Đến đây!"
Đao kiếm chém vào nhau, một tiếng keng như tiếng thủy tinh vỡ vụn, Ỷ
Thiên và Đồ Long đứt thành hai đoạn. Mỗi bên bay ra một tờ giấy (Vấn đề này
Hà Tả rất băn khoăn, ngươi nói xem làm sao có thể nhét một quyển sách vào Ỷ
Thiên kiếm được, đặc biệt là thời đại giấy dày hơn tiền mặt).
Hai tờ giấy vừa xuất hiện, Thiên Hậu lập tức hành động, tay với thẳng về
phía hai tờ giấy đang rơi xuống.
Nhưng cô đã quên trước mặt mình là ai, chính là đệ tử Võ Đang có tính cảnh
giác trên mức 100, sở hữu Linh Tê lưỡng chỉ nhanh như tia chớp, sở hữu nhân
phẩm không thua kém cô ả trên giang hồ, một con mương nhỏ sao có thể làm lật
đổ con thuyền?
Pháo Thiên Minh một lần phát huy nhân phẩm, khởi động tỷ lệ 33. 3%,
nhanh như chớp nhoáng kẹp hai tờ giấy vào ngón giữa và ngón trỏ, nhìn Thiên
Hậu bằng ánh mắt giễu cợt.
Thiên Hậu mặt xám như tro tàn, Pháo Thiên Minh không tin Thiên Hậu,
Thiên Hậu cũng không tin Pháo Thiên Minh. Ả không trách Pháo Thiên Minh,
chính mình bảo hổ lột da, vốn đã có quyết tâm một đi không trở lại. Có điều dù
đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi việc xảy ra, trong lòng vẫn rất đau xót. Làm nền
cho người khác đúng là khó chịu biết bao.
Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng đặt một tờ giấy lên bàn và nói: "Con người
không xấu xa như ngươi tưởng đâu."
Thiên Hậu cầm lấy tờ giấy nhìn qua rồi hỏi: "Tại sao?"
"Ta có xấu cũng có giới hạn, sẽ không cướp đi hy vọng sống của người
khác!" Pháo Thiên Minh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Huống hồ, vì chuyện
này ngươi đã hy sinh quá lớn... Dù ta không bái phục ngươi, song vẫn tôn trọng
ngươi."
"Cảm tạ!" Sau đó, Thiên Hậu nói với Pháo Thiên Minh: "Giao kiếm của
ngươi cho ta, ta sẽ sửa cho ngươi, trong vòng mười ngày."
"Cái này... ta làm từ thiện chưa từng có thói quen quyên góp hết tài sản."
Pháo Thiên Minh do dự.
"Ngươi không thể tự sửa được, chỉ có ta mới tìm được Âu Dã Tử, bởi vì hắn
là hảo bằng hữu của ta."
"Ai vậy?"
"Thần công Âu Dã Tử!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK