"Về sớm nhé."
"Hả!" Thiên Nhãn liếc mắt đánh giá Pháo Thiên Minh: thằng nhãi này, có
phải hôm nay uống lầm thuốc gì không... Hay là ngày Thất Tịch sắp đến, muốn
hạ thủ với ta? Nhìn vẻ mặt rực rỡ kia, có vẻ như còn chảy nước dãi... Thật sự
quá tởm lợm. Thiên Nhãn giật mình một cái, chạy mất dép.
"Đã là vợ chồng, còn e thẹn làm chi." Pháo Thiên Minh quay đầu lại, cằn
nhằn.
Thiên Hậu cầm Đồ Long đao đặt trên bàn bèn nói rằng: "Đồ Long đao này,
sắc bén tuyệt đỉnh, chất lượng tuyệt đỉnh. Lại còn thêm hiệu ứng gây tổn thương
gấp đôi.” Tổn thương gấp đôi có nghĩa là bị thương nhẹ cũng thành gần chết, bị
thương nặng cũng xem như đã chết.
"Đao tốt lắm!” Pháo Thiên Minh cầm đao lên nói: "Ngươi có bang phái giúp
đỡ chăng?”
"Không, chỉ vừa luyện võ công vừa sửa kiếm. Chưa kịp thành lập bang
phái.”
Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Không bang hội, vậy ngươi luyện cấp ở
đâu sao?”
"Đằng sau núi Võ Đang.” Thiên Hậu nói với vẻ khổ sở.
"Đi thôi!”
"Đi đâu?”
"Giết Nhậm Cuồng.”
Giết Nhậm Cuồng à? Nói thì dễ, thực hiện thì quá khó khăn. Mặc dù võ
công của Nhậm Cuồng vẫn còn thua Thượng Quan Kim Hồng một chút, chỗ
dựa duy nhất của hắn có là Huyết Hà xa, đặc biệt là hai con Huyết Mã còn
mang hiệu quả huyết vân giảm tốc. Nhưng hôm nay, Huyết Hà xa chỉ còn hai
con Huyết Mã. Hai con Huyết Mã này không phải may mắn, mà là vì chúng là
những con ngựa bất tử.
Nhưng sau khi cân nhắc, Pháo Thiên Minh nhận ra rằng, cho dù có mang
theo Ỷ Thiên kiếm, cùng lắm y chỉ có thể đánh ngang sức với Thượng Quan
Kim Hồng, hơn một chút so với Kinh Vô Mệnh. Nếu dùng Huyễn Ảnh Kiếm thì
sức chiến đấu giảm đi rất nhiều. Nhưng có thêm Đồ Long đao, thì thật khó mà
nói trước. Huống chi phe địch còn có một đồng bọn ngũ đại tuyệt học áp trận.
Thúy Hoa sơn cách Trường An chỉ hai mươi dặm, đỉnh núi chính có độ cao
so với mặt biển là 2604 mét, tổng diện tích ba mươi hai dặm vuông.
Trong trò chơi tuy chỉ thu nhỏ xuống còn mười sáu dặm vuông, nhưng cũng
là công trình không nhỏ, huống hồ thời gian có hạn. Nhậm Cuồng chỉ ở lại có
ba ngày.
Cho nên Pháo Thiên Minh kéo theo Vô Song Ngư có ống nhòm. Vô Song
Ngư đứng trên đỉnh cao nhất, mắt trợn trừng nhìn khắp nơi, vẫn không tìm thấy
manh mối nào.
Sau đó Thiên Hậu cầm bản đồ du lịch khua tay nói: "Trước tiên, ta loại trừ
những nơi như Ngọc Án phong, Cam Độc phong, Thúy Hoa phong, không thể
cưỡi ngựa lên đó. Kế đến là những nơi này, rừng cây quá rậm rạp, ngựa xe
không thể đi lại. Còn những nơi này, tuy có đường nhưng một bên giáp hồ, một
số đoạn quá hẹp... Nếu loại trừ như vậy, chỉ còn hai vùng nhỏ này thích hợp ẩn
náu. Nhưng điểm A quá gần đường lớn, nên ta cho rằng Nhậm Cuồng cũng chỉ
ở trong khu vực một dặm vuông B."
Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư cùng ngước mặt nhìn lên Thiên Hậu.
"Đừng dùng ánh mắt đần độn nhìn ta như thế. Khoa học chứng minh nữ tính
vượt trội hơn nam tính về khả năng phân tích, suy nghĩ. Dĩ nhiên điều kiện tiên
quyết là phải chịu khó nỗ lực, chứ không phải ôm tư tưởng đến tuổi thì lấy
chồng như số đông. Hơn nữa về mặt giao tiếp, nữ tính còn có khả năng tương
tác tốt hơn nam tính..."
Thiên Hậu chưa dứt lời, hai nam nhân đã lảo đảo bước xuống núi. "Sau này
dù bị đánh chết cũng không thể cưới loại như vậy."
"Đúng thế! Không khéo tới lúc sinh con cũng phải đòi chúng ta sinh."
"Nghe nói có đàn ông mang thai, thậm chí còn sinh con gái."
"Người Tây phương là thế, coi mọi thứ là ân huệ mà Thượng đế ban cho,
quay đầu một cái là bán đi hết."
... Thiên Hậu tức giận nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng cho đến khi chúng
biến mất.
Điểm hẹn là một vùng đất trũng, chỉ là một khu rừng hơi thưa thớt bao bọc
một vùng trũng nhẹ. Ba người hoàn toàn không cần tìm kiếm, chỉ đến gần là có
thể nhìn thấy chiếc xe ngựa đang ở trong vùng trũng ấy.
Nhậm Cuồng ngồi trên xe ngựa không có mái che, cầm lương khô từ từ nhai
nuốt, mắt nhìn thẳng không thèm để ý đến ba người tiến đến gần. Hoàng hôn
buông xuống phía Tây, bóng dáng anh hùng tàn úa thê lương bao trùm không
gian. Mặc dù biết rõ là tình thế chắc chắn phải chết, nhưng vẫn phải đi, đây là
nỗi bất đắc dĩ và bi thương của một NPC. Nhưng khóe miệng Nhậm Cuồng vẫn
vương vẻ ngạo nghễ. Trong lòng hắn vẫn không đặt sinh tử của bất cứ ai đặt vào
trong mắt, kể cả bản thân mình.
Nhìn thấy tất cả điều này, Pháo Thiên Minh đột nhiên hiểu được tại sao Độc
Hành lại có cảm xúc như vậy. Đó không phải là cái gọi là tương đồng, mà là
một thứ tôn trọng. Sự tôn trọng đối với một con người kiên cường.
Pháo Thiên Minh đi đến cách Nhậm Cuồng hai mươi mét, rút đao ra nói:
"Cái gã chơi loan đao giao cho ta đến tìm ngươi."
Danh Sách Chương: