Có thêm hai nữ nhân, cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng được giải thoát. Y
làm một cái bè đơn giản, bắt đầu đi săn quái vật gần bờ biển để luyện cấp. Nửa
ngày sau, Vô Song Ngư cũng chật vật chạy thoát khỏi trận, hắn vô tình nhìn
thấy sợi dây Kiếm Cầm để lại nên theo đó đi ra.
Bốn người bàn bạc, Thiên Nhãn lấy dây của Vô Song Ngư và Pháo Thiên
Minh đi vào trận, trải thẳng hai đường dây. Kiếm Cầm cũng dùng phương thức
vô lại để báo cho anh trai đi tìm dây. Chỉ cần Phích Lịch tìm được một sợi là có
thể dễ dàng thoát khỏi.
Nhưng số trời vốn khó lường, đến ngày thứ ba Phích Lịch vẫn không tìm
được dây, chỉ tìm được điểm hồi sinh. Nếu chuyện này chưa đủ chưa tồi tệ, thì
tệ hơn là trên biển lúc này có một chiếc thuyền chạy tới.
Đó không phải thuyền đánh cá mà là thuyền chuyên dụng của NPC.
Vô Song Ngư nhìn qua ống nhòm, lập tức hoảng hốt: "Hình như Hoàng
Dược Sư trở về rồi." Hắn từng gặp lão Hoàng một lần, khi giao chiến với Mai
Siêu Phong trong rừng. Mặc dù lúc đó lão đeo mặt nạ nhưng trang phục vẫn
không thay đổi, nên chỉ liếc mắt một cái là đoán ra ngay.
"Hoàng Dược Sư?" Pháo Thiên Minh hỏi lại. Trong Ngũ Tuyệt, Pháo Thiên
Minh chưa gặp Nam Đế, nhưng Hoàng Dược Sư lại khiến y sợ nhất. Tâm trí Âu
Dương Phong đã có vấn đề, Chu Bá Thông càng có vấn đề. Hồng Thất Công thì
không sao, nhưng là NPC chức năng nên không thể tùy tiện giết ngoài nhiệm
vụ, hơn nữa dù sao Cái Bang cũng là chính phái. Chỉ mình Hoàng Dược Sư
thực sự quá xấu bụng: một là võ công giỏi, hai là rất thông minh, ba là giết
người không cần lý do, bốn là sẽ không ngồi nhìn Chu Bá Thông chịu tội.
Võ công cao cũng chẳng đáng sợ, đáng sợ là võ công cao mà làm người lại
xảo quyệt. Muốn âm thầm qua mặt Hoàng Dược Sư, vốn là chuyện khó như lên
trời, bởi ngày trước người ta đã hiểu rõ đức hạnh của Pháo Thiên Minh. Muốn
mưu sát không có cửa, muốn lừa bịp lại không thể? Đường này không được
đường khác cũng chẳng xong, chẳng lẽ nói mọi người rảnh rỗi đi du lịch, vô
tình lại tới Đào Hoa đảo, rồi lại vô ý bắt được Chu Bá Thông?
Người thông minh ai cũng đáng ghét! Vô cùng đáng ghét! Bao gồm vị danh
nhân nào đó bị táo rơi vào đầu, tối thiểu cũng khiến thi vật lý thêm khó khăn.
Pháo Thiên Minh vừa chột dạ vừa phỉ báng.
"Bây giờ phải làm thế nào? Ca ca của ta nói, nếu Chu Bá Thông rời khỏi
đảo thì nhiệm vụ coi như thất bại." Kiếm Cầm lo lắng hỏi, tất nhiên là hỏi Pháo
Thiên Minh, người khác cô cũng không trông cậy cho lắm.
"Mục tiêu cách mười phút đi đường, chắc chắn không thể nhìn rõ chúng ta.
Mọi người giúp đào hố chôn Chu Bá Thông vào trong. Theo nội lực của ta, hẳn
có thể kiên trì mười phút không chết, dù thế nào đi nữa hắn cũng chỉ có thể sống
sót nửa giờ. Chỉ cần không có bằng chứng, ta tin Hoàng lão sẽ không có ý ác ý
gì với người tới Đào Hoa đảo thưởng thức phong cảnh."
Vốn dĩ những ý tưởng mà Pháo Thiên Minh đưa ra đều là xấu xa. Dĩ nhiên ý
tưởng xấu xa chẳng phải ai cũng nghĩ ra được, nó nhất định phải có vài đặc
điểm sau: Một là, thuộc loại không còn cách nào khác. Hai là, có trên năm thành
cơ may thành công. Ba là, lúc nào cũng có thể đẩy những người và vật xung
quanh vào tình thế bất trắc hoặc là tìm được đường sống trong chỗ chết, hoặc là
đâm đầu vào chỗ chết. Bốn là, người đưa ra ý tưởng nhất định phải rất tự tin, có
thể thuyết phục mọi người...ít nhất mọi người cũng không nghĩ ra ý tưởng tồi tệ
hơn.
Theo nguyên tắc được chăng hay chớ! Thiên Nhãn vẫn đang do dự, Vô
Song Ngư và Kiếm Cầm đã bị lôi cuốn vào việc, thần kinh của hai người bọn họ
đã cứng rắn hơn nhiều so với người bình thường. Giờ thả mà bảo họ đào mồ mả
trong hiện thực, chín phần mười cũng làm được.
"Tiểu Ngư, chỉ cần làm nhẹ thương, cho hắn thêm một chưởng nữa là được."
"Được lắm!" Vô Song Ngư đánh trọng thương Chu Bá Thông rồi ném
xuống hố cát, ba người bọn họ dùng cát lấp lên trên. Đồng thời Thiên Nhãn bắt
đầu đếm giờ, đây là điểm rất quan trọng, không thể làm chết người ta được.
Xong việc! Pháo Thiên Minh cười nói với Thiên Nhãn: "Có cảm thấy chúng
ta rất xấu xa không?"
Thiên Nhãn lắc đầu nói: "Theo ý kiến của ta, thực ra Chu Bá Thông rất
xấu... Không, hắn không biết hành vi của mình là xấu, chỉ vì ham vui của bản
thân mà gây phiền phức cho người khác. Nếu không phải tuân theo định luật
nhân vật chính bất tử thì..., Quách Tĩnh đã bị hắn hại chết mấy lần rồi. Ta tổng
kết hắn có mấy tội lớn sau: Thứ nhất, "khoe khoang" võ công, tranh cường háo
thắng. Thứ hai, quan niệm về quốc gia và môn phái thì mơ hồ không rõ ràng.
Tống sắp diệt vong, dù là Hoàng Dược Sư cũng mặc giáp trụ ra trận, nhưng hắn
thân có võ công lại không đi cứu giúp, ngược lại còn đi tìm cao thủ nhà Tống để
đánh nhau. Thấy Tứ vương gia và Dương Khang giao chiến, hắn cũng làm ngơ,
sư huynh của hắn đã giao phó Toàn Chân giáo cho hắn, nhưng hắn thì chỉ biết
vui chơi khắp nơi, hoàn toàn không quan tâm đến sinh tử của Toàn Chân giáo.
Cuối cùng là: cướp vợ người ta, tên này đã cướp vợ của Nam Đế. Kết quả khiến
một vị Hoàng đế phải xuất gia làm hòa thượng."
Danh Sách Chương: