"Người trẻ tuổi, làm phiền ngươi đánh lửa vào những rãnh dầu trên vách
tường.” Giọng nói của Ngụy Vô Nha vang lên. Pháo Thiên Minh cảm thấy có
điều khả nghi, nhưng Yêu Nguyệt đã rút kiếm chém đứt dây thừng của y, lúc
này y cũng không suy nghĩ gì nữa, lấy bọc đồ châm lửa rồi ném vào một rãnh
dầu bên cạnh mình.
Ngọn lửa vừa chạm vào rãnh dầu, một cơn hỏa long bừng lên từ vách tường
phòng. Lúc này chỉ nghe một tiếng động lớn, cánh cửa đá đóng sầm xuống, nhốt
cả ba người bên trong.
"Ngụy Vô Nha, ngươi có ý gì?" Yêu Nguyệt nhìn về người cách đó ba mét
hỏi.
Ngụy Vô Nha chưa kịp trả lời, Pháo Thiên Minh đã đột nhiên vui vẻ nói
trước: "Lão chuột già họ Ngụy. Không ngờ ngươi là hội viên SM!"
Yêu Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, lập tức sắc mặt tái nhợt. Trong mật
thất hơn mười mét vuông này, sát vách tường bày biện năm bộ pho tượng tương
đương người thật.
Bộ tượng đá đầu tiên là hai tỷ muội Di Hoa cung chủ quỳ dưới đất, kéo góc
áo Ngụy Vô Nha, đang đau khổ khẩn cầu hắn.
Bộ tượng đá thứ hai như Ngụy Vô Nha đang dùng roi quất phạt các cô,
không những khắc họa sinh động vẻ đau đớn trên mặt tỷ muội Di Hoa cung,
dáng vẻ cũng như sống lại.
Bộ tượng đá thứ ba là tỷ muội Di Hoa cung chủ nằm sấp trên mặt đất, Ngụy
Vô Nha đạp lên lưng các cô, tay còn cầm cái chén.
Thứ tư, năm thì không tả nữa, tránh bị kiểm duyệt...
Trong cơn tức giận, Yêu Nguyệt lăng không đánh nát mấy pho tượng đá, rồi
đánh một chưởng về phía Ngụy Vô Nha, nhưng không ngờ Ngụy Vô Nha lại
như vỡ vụn tượng đá.
"Người ta đã chạy từ sớm rồi." Pháo Thiên Minh nhìn ánh mắt nghi hoặc
của Yêu Nguyệt, chỉ vào một lỗ nhỏ dưới đất giải thích: "Người ta thân hình
nhỏ bé, chui ra dễ dàng. Thân hình chúng ta to lớn, chỉ đành chịu chết." Pháo
Thiên Minh châm lửa xong là nghĩ đến tiếng động không phát ra từ trong mật
thất, có thể thấy vừa vào đây, Tiểu Ngụy đã lẹ làng trốn thoát rồi, xem bố cục
này ngoài thả khói độc ra, thế thì chỉ có thể để hai người đói chết. Nhưng trong
bụng Pháo Thiên Minh vui sướng ngất trời. Y không chỉ biết cách sống sót ra
ngoài, mà còn có thể tiện tay làm thịt hai tên BOSS nhắm rượu, thế kỷ 30 thiếu
gì chứ? Thiếu nhất chính là nhân tài kiệt xuất như ta, không làm đại ca liên
minh địa cầu thật quá uổng phí tài hoa.
Phòng bí mật kín mít, chỉ có một cái lỗ nhỏ bằng đầu người, không khỏi
khiến Yêu Nguyệt tuyệt vọng, thậm chí còn quên mất cả chuyện đói. Còn nhân
vật chính chúng ta Pháo Thiên Minh chờ đợi nửa ngày trời đã muốn nổi điên.
"Ngươi có sao không?" Pháo Thiên Minh hỏi.
Yêu Nguyệt không để ý, chỉ im lặng ngồi xếp bằng.
"Ngươi không thấy lạ à, sao hắn không giết chúng ta?" Pháo Thiên Minh lấy
một cái đùi dê ra ăn liên tục.
"Lạ gì, chẳng lẽ hắn còn dám đi vào giết ta?" Chỉ cần là nữ nhân thì sẽ có
tính tò mò, cuối cùng Yêu Nguyệt vẫn bị Pháo Thiên Minh dụ dỗ tiếp lời.
"Giết chúng ta còn có khó gì, đốt rơm rạ nhét vào hang, rồi lấy quạt thổi
vào... chúng ta sẽ chết ngạt ngay thôi."
"Vậy tại sao hắn lại..."
"Theo ta đoán, chủ yếu vì hắn tự ti trước mặt ngươi. Hắn muốn nghe tiếng
rên rỉ, van xin trước khi ngươi chết đói. Giống như những bức tượng kia, hắn
thỏa mãn về tâm lý bệnh hoạn của mình." Pháo Thiên Minh lấy giấy bút viết lên
rồi đưa cho Yêu Nguyệt: "Có hứng thú làm thịt hắn không?"
Yêu Nguyệt lắc đầu, dùng phép truyền âm nhập mật nói: "Dù sao ta cũng
khó thoát khỏi cái chết, cần gì phải lãng phí thời gian vì những chuyện nhỏ nhặt
này?"
Pháo Thiên Minh viết: "Ta có cách khiến hắn chết còn ngươi thì không."
“Cách gì?” Hơi thở của Yêu Nguyệt nặng dần. Ả không sợ chết, nhưng lại
không cam lòng chết trong hang chuột.
“Chúng ta giết hắn trước đã, sau đó ngươi hãy phát nhiệm vụ cho ta, yêu cầu
ta cứu ngươi. Cùng lắm mười ngày sau, ta sẽ được dịch chuyển ra ngoài. Ta sẽ
quay lại mở cơ quan thả ngươi ra, như vậy chẳng phải xong rồi sao?” Pháo ra vẻ
đơn thuần nói.
“Ta dựa vào đâu để tin tưởng ngươi?” Yêu Nguyệt hỏi. Quả thật! Ban đầu
Yêu Nguyệt muốn hành hạ y, nhưng bây giờ Pháo Thiên Minh đột nhiên phát
hiện lương tâm, muốn cứu kẻ thù. Thật sự quá... não tàn.
“Bởi vì ta có điều kiện: Thứ nhất, thi thể của Ngụy lão thử thuộc về ta. Thứ
hai: Ta muốn Minh Ngọc Công... ít nhất cũng phải một phần ba hay...”
“Một phần chín đấy.” Yêu Nguyệt đứng dậy đi hai vòng rồi nói: “Ta cũng có
điều kiện: Thứ nhất, mười ngày này ngươi cung cấp lương thực. Thứ hai, sau
khi ra ngoài không được chạy trốn, để ta giết một lần rồi coi như thanh toán hết
ân oán. Hơn nữa ta không thể tháo ràng buộc nội lực cho ngươi, phòng ngừa
ngươi lấy được thi thể rồi tự sát hay là giết ta.” Chỉ số thông minh của Yêu
Nguyệt tăng lên rõ rệt.
Danh Sách Chương: