"Đồ vật không ở chỗ giá trị..." Trương Tam Phong hòa ái nói: "...mà ở chỗ
tác dụng. Chuyện một cô nương xĩnh xắn chỉ bán ba văn tiền khắp nơi đều có."
"Không làm!" Pháo Thiên Minh rất dứt khoát trả lời. Cùng lắm thì bị Âu
Dương Phong làm thịt, mình lại đi quét nhiệm vụ sư môn, không phải 40 điểm
sao? Không ăn không uống, không ngủ, không nghỉ quét một tháng cơ bản là
đủ. Một tháng... Làm sao cảm giác đáy lòng có phần ứa lạnh.
"Không làm? Nếu không làm thì sẽ truy cứu truy cứu tội ngươi coi thường
sư trưởng, phế bỏ võ công." Trương Tam Phong nói trở mặt là trở mặt.
"Đừng đừng! Ta nói lão Trương, ngươi không có việc gì thì lấy Ỷ Thiên
kiếm làm gì? Với võ công của lão nhân gia ngài có cầm giấy vệ sinh giết người
cũng như chơi cơ mà?"
"Không phải là trong tay ta không có hàng mới lừa gạt ngươi sao! Đồ tôn
Trương Vô Kỵ kia của ta hiện nay không rõ tung tích. Nga Mi lại gửi thư tới
muốn chúng ta định ra ngày tham gia vây quét Ma Giáo. Ngươi nói không có
phần thưởng gì ra dáng cũng ngại lấy ra đúng không? Thật ra cũng trách các
ngươi, ta liều mạng tuyên bố nhiệm vụ thu thập một trong Lục Khí Thần Châu,
mấy vạn người vậy mà mới được hai bộ kiện. Vừa rồi ta còn đang buồn rầu,
không phải vì nghe thấy giọng nói của ngươi nên nghĩ tới -- trong tay tiểu tử
nhà ngươi có hàng tốt."
Nhà thiết kế chết tiệt, ta nguyền rủa ngươi một vạn năm một vạn năm. Pháo
Thiên Minh vẻ mặt đau khổ hỏi: "Ngươi không thể không lấy à?"
"Nhất định phải đòi, thật ra ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, trong Võ
Đang ngươi là gian trá nhất, võ công nghĩ chút biện pháp là dễ dàng kiếm được
thôi, đến lúc đó ta lại thiên vị đôi chút, ngươi kiếm được hạng nhất còn không
phải chuyện đơn giản hay sao? Thanh kiếm này tương đương với gửi ở chỗ ta.
Ngươi gửi kiếm không công lại được 40 điểm đạo đức. Ngươi nói có phù hợp
hay không?"
"Nghĩ như vậy... Quả thật rất hợp lý. Xin nhận lấy kiếm!" Pháo Thiên Minh
vừa đưa kiếm ra, lại vội vàng kêu lớn: "Không đúng! Như thế chẳng phải là
thiếu mất phần thưởng hạng nhất à?" Nói xong, Trương Tam Phong biến mất
với tốc độ ánh sáng, ngay cả cửa điện cũng đóng lại. Ngoài cửa chỉ còn một kẻ
đáng thương bị lừa gạt. Gió lạnh thổi qua, cái mông lạnh toát...
“Tiểu Bạch, đưa kiếm pháp đây!” Khuôn mặt Pháo Thiên Minh u ám, hôm
nay tâm trạng của y vô cùng không tốt.
"Kiếm pháp gì chứ?" Diệp Khai đang ngồi vắt chân bóc quýt trên lầu hai,
nghe xong lời nói của Pháo Thiên Minh bèn ngẩn ra nói: "Ngươi nói kiếm pháp
kia à, ta đã sớm muốn cho ngươi rồi. Ừm... Yêu cầu cũng đủ rồi. Cầm lấy đi,
coi như phần thưởng trong nhiệm vụ Biên Thành."
"Phần thưởng? Chẳng phải là đưa cho ta Phi Đao Chân Giải à?"
"Cái kia là ta thay Tiểu Hắc đưa cho ngươi. Ngươi giúp hắn hoàn thành tâm
nguyện, lại giúp ta hoàn thành tâm nguyện, sao có thể không thưởng cho hai
phần."
"Vậy tại sao ngươi đưa ta từ sớm?" Pháo Thiên Minh hung tợn hỏi, hóa ra
NPC cũng học cách cắt xén.
"Không phải ngươi không tìm ta đòi à?"
"Ta... đi đây, ăn xong trái cây uống chút sữa bò, rất có lợi cho thân thể."
Pháo Thiên Minh ném cho Diệp Khai một hộp sữa rồi trong lòng gầm lên giận
dữ: "Đau bụng chết cha nhà ngươi đi.” (Nếu không hiểu có thể thử, cho thêm
vài giọt nước chanh hay nước quýt trong sữa bò, sữa sẽ đông lại. Vì vậy trước
khi uống sữa đừng ăn thức ăn chua.)
Tuyệt học Vô Danh kiếm pháp, theo truyền thuyết giang hồ đây là một trong
bảy loại kiếm pháp nhanh nhất. Vận nội lực vào thân kiếm, giết người trong vô
hình. Pháo Thiên Minh rút kiếm vận bốn phần mười nội lực rồi phát động chiêu
thức. Ba nhát kiếm thành hình tam giác đâm về phía ngực kẻ địch giả tưởng.
Tốc độ của kiếm quá nhanh, ngay cả Pháo Thiên Minh cũng chỉ nhìn rõ hai
nhát. Pháo Thiên Minh vui mừng vận chín phần mười nội lực, phát động chiêu
thức... Không có kiếm quang, không có kiếm ảnh, thậm chí không khí cũng
không hề lay động. Pháo Thiên Minh cầm chuôi kiếm cảm khái, thiết kiếm quả
thật là phế phẩm, lại đứt mất rồi.
Diệp Khai nghe tiếng đẩy cửa phòng, dựa vào cạnh cửa vừa uống sữa vừa
nói: "Ông chủ, kiếm ngươi dùng không đúng. Hoặc ngươi dùng kiếm tốt hơn,
hoặc dùng kiếm mỏng."
"Sao người không nói sớm hơn?"
"Ngươi không hỏi ta mà."
Pháo Thiên Minh tiện tay cầm lấy quả chanh trên bàn, nói: "Quả chanh này
ăn với nước nóng thêm đường, hương vị cực kỳ tuyệt hảo."
"Còn có cách ăn như thế nữa à?"
"Đương nhiên rồi! Nếu người chịu thêm chút hồng trà, sẽ là hồng trà chanh,
thêm chút sữa bò vào thì tạo thành món hồng trà chanh sữa tuyệt hảo." Y mang
hai đống kiếm mỏng quay trở lại quán trọ, lập tức thấy Diệp Khai nửa nằm trên
bàn, kêu khóc: "Chủ quán ơi, đau bụng quá!"
"Tự tìm chỗ kín đáo mà giải quyết đi, ha ha!"
Danh Sách Chương: