"Vậy lần sau bọn mình đi làm nhiệm vụ gì bây giờ?"
"Anh nghe nói..." Anh chàng này còn chưa dứt lời, bên tai đã vang lên tiếng
ầm ĩ: Coong coong coong coong . Hai người ngước nhìn lên, chỉ thấy cách đó
vài trăm thước, có hơn ba chục vật thể đen kịt lao tới.
Mặc dù Lam Sắc vẫn còn ở trong hang rắn, vẫn duy trì tình trạng bão tuyết,
nhưng so sánh ra, tầm nhìn ở Đông Hải tuyết nguyên vẫn khá tốt. Đôi tình nhân
kinh hãi, há hốc mồm nhìn ba mươi mấy pho tượng Kim La Hán ào đến.
"Ông già Noel?" Cô thì thầm.
"Không thể nào? Có thì cũng phải là già Noel kiểu Trung Quốc, không thể
bắt người ta tới Trung Quốc tặng quà rồi còn phải đi học ngoại ngữ."
Lúc này ba mươi mấy vị Kim La Hán chạy đến bên cạnh cặp đôi này thì đột
nhiên dừng lại. Đúng lúc cô gái và chàng trai đang hồi hộp chờ xem sẽ có món
quà gì rơi vào miệng mình, thì trong không khí cách hai người khoảng hơn hai
trượng bỗng hiện ra một cái đầu người hỏi: "Tiểu tiện tập thể à?"
Cô gái và chàng trai kinh ngạc há hốc miệng, cùng lắc đầu.
"À, ta tưởng thế chứ, thôi bye." Có tiếng keng keng, keng keng...
Sau khi một hàng Kim La Hán biến mất, Cô gái hạ là người tỉnh táo trước
tiên, vội lao vào lòng chàng trai khóc thét lên: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ!" Đạm Trần
còn chưa kịp cảm tạ trời đất đã cho mình được hưởng một món quà lớn lao đến
thế thì Hắc Bạch Song Sát đã từ trên trời giáng xuống...
"Báo cáo, ở hướng Tây Bắc cách đây ba dặm đã phát hiện ra vật thể di
chuyển với tốc độ cao." Một lính gác của đoàn thể trăm người báo cáo.
"Là cái gì vậy?"
"Bão tuyết quá lớn, không nhìn rõ được, nhưng theo ước tính ban đầu, có lẽ
là ba mươi mấy người có khinh công không tồi."
"Quan sát gần thử xem, mọi người cảnh giác, có một chấm đỏ đang ở rất
gần ta, đừng để kẻ khác được lợi."
"Bẩm báo, không thể quan sát gần được, bọn họ đã đi qua rồi. Nhưng ta
nghe loáng thoáng có tiếng kim loại va chạm phát ra âm thanh leng keng."
"Leng keng?... Là Thanh, Mai Chử, Trà, mau đuổi theo!"
Mấy chục Indiana Jones chạy tán loạn trên đồng tuyết mênh mông, trong
lòng bọn họ chỉ có một ước nguyện là vận chuyển hàng hóa buôn lậu ra bên
ngoài. Mỗi người giống như kẻ buôn người, vừa phải hậm hực đối mặt với quần
chúng, lại vừa phải đối mặt với thiên nhiên khắc nghiệt, bọn họ không có viện
quân, cho dù có cũng không nhiều. Ngoại trừ bằng hữu tri tâm, không ai dám
tin bằng hữu thường xuyên nói chuyện trong trò chơi sẽ không cho mình một
đao. Dù sao đây cũng là hàng hoá trị giá 30 vạn. Cho dù bây giờ bọn họ bị đưa
đi chợ đen, cũng có thể bán được vài nghìn tiền thật,
Mà trong số mọi người, có khá nhiều mua sắm bản đồ điện tử, khiến hệ
thống kiếm được một khoản to. Trong lúc mông lung dường như hệ thống đã
cân bằng giá khoản tiền tung ra đầu tiên. Nhưng bốn đồng bằng tuyết trắng vây
bọc chặt chẽ xung quanh, Đông Hải tuyết nguyên vì sự tồn tại của Pháo Thiên
Minh mà náo nhiệt...
Lúc này Pháo Thiên Minh tiến vào Đông Hải tuyết nguyên mới nửa ngày, đã
có hai mươi nhóm gần hai ngàn người đuổi theo phía sau. Trong đó, các cao thủ
khinh công chiếm gần trăm người, quả thực có thể dùng cụm từ "dọa tè ra quần"
để miêu tả. May mắn là, dù bị giảm tốc độ 20%, nhưng ngay cả cao thủ khinh
công cũng chỉ có thể miễn cưỡng bám theo y. Ai bảo võ công Võ Đang quá đỗi
biến thái, nội lực cũng rất biến thái. Người khác mở sáu thành nội lực, Pháo
Thiên Minh dám mở đến tám thành.
Nửa ngày sau có tin tức đầu tiên, hai con chuột bị tiêu diệt, một là Lãnh
Nhược Tuyết, một là Vụ Lý Hoa. Vụ Lý Hoa khinh công tầm thường, chỉ có thể
đánh trả lùi dần, cuối cùng bị vây hãm bởi hàng ngàn người, chiến đấu nửa giờ
thì tử vong. Sáu nhóm bao vây sau khi Vụ Lý Hoa chết, bắt đầu chiến đấu loạn
xạ. Nhưng chưa kịp phân thắng bại, đã có mười đội gần ba ngàn người tìm ra...
đoạt bảo vật..., bị giết, đây là chuyện rất bình thường. Chỉ cần bất kỳ ai nhận
được bảo vật, tất cả đao kiếm sẽ chém về phía đầu họ. Lúc này người đoạt được
bảo vật mới biết lời nói trên diễn đàn là thật. Thứ này thật sự không thể nhét
vào túi. Nhét không được, thì cũng tức là không thể đục nước béo cò. Người hối
hận thì nhiều, nhưng người không tin vẫn gia nhập chiến đoàn.
Đây là ngày điên cuồng nhất, đúg như câu "người chết vì của cải, chim chết
vì thức ăn", chỉ cần một vị Indiana Jones bị giết, bên cạnh hắn nhất định sẽ xảy
ra một trận chiến khốc liệt, một trận huyết chiến không có hồi kết, người trước
ngã xuống, người sau lại tiếp nối, bất kể là kẻ bị giết hay người giết đều không
hề sợ hãi. Trái lại, một bộ phận người chơi lại rất thích thú, trò chơi phải chơi
như vậy, cần có kích thích, căng thẳng tăng thêm vận may, giống như thợ săn
tìm kiếm mục tiêu, giống như con mồi né tránh truy đuổi.
Danh Sách Chương: