Pháo Thiên Minh nhận được tin nhắn, tới xem tình hình. Sau đó thì vui rồi,
bốn mươi người kia đều là Võ Đang phái. Đừng nói chỉ năm ngàn, dù cho sáu
ngàn, Tinh Ảnh cũng không muốn mất mặt trước Võ Đang phái. Dĩ nhiên, nếu
bảy ngàn thì có lẽ còn suy nghĩ lại...
Mặc dù Võ Đang phái là phái lưu manh, nhưng vừa thấy Tinh Ảnh và Pháo
Thiên Minh, cả đám lập tức run rẩy: Hai tên BOSS trấn phái, đạt hạng nhất và
hạng ba trong tại đại hội Minh chủ. Chuyện cũ của bọn họ người ngoài không
biết, nhưng trong Võ Đang lại là đề tài bàn tán sôi nổi, về cơ bản là tấm gương
cho mọi người học tập. Tâm địa thâm độc lắm ý tưởng xấu xa, võ công cao
cường kèm theo thần binh. Đừng nói có bốn mươi người, cho dù là bốn trăm
người, dũng khí của bọn họ cũng nguội mất một nửa.
Năm đệ tử Võ Đang bước ra, đầy bi thương nói: "Đại sư huynh, Chử Trà sư
huynh, xin hãy giữ lại đồ đạc cho chúng ta. Xin mời!" Năm người nói xong,
đồng loạt nhắm mắt chờ chết.
Pháo Thiên Minh thở dài giết người, sau đó giao dịch đồ đạc dồi dào cho đệ
tử Võ Đang bên cạnh. Tiếp theo ánh sáng trắng lóe lên, bang chủ xuất hiện, hiển
nhiên là Võ Đang E có tỷ lệ xuất hiện nhiều nhất.
Võ Đang E tiến lên vài bước: “Các vị có định quét hết bang chủ bình thường
một lượt không? Xem xem sẽ rơi rác rưởi gì, cho dù là rác cũng nhặt hết có
được không."
Pháo Thiên Minh quay đầu lại rồi nói: "Không kịp nữa rồi, đại quân sắp tới,
muốn chết thì phải tranh thủ lúc này."
"Được rồi!" Võ Đang E lại tiến lên vài bước dặn dò: "Tuyệt đối không được
tham ô đâu đấy."
"Biết rồi, dù có rơi ra lão Trương cũng giữ lại giúp ngươi." Pháo Thiên
Minh không kiên nhẫn nổi, giải quyết luôn Võ Đang E.
Thăng cấp, bang hội duy nhất hoàn toàn không tổn hại liên tục thăng cấp.
Hoàng Gia Thiên Đường gia đã trở thành tiêu điểm trong bang chiến.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nếu mấy trận trước võ công phe địch không ra sao, vậy thì lần này hơn hai
trăm kỵ binh đều là cao thủ. Hơn nữa bang chủ của bọn họ rất không đơn giản,
trong giang hồ cũng là người có máu mặt, tên của hắn là Ái Niếp Niếp.
"Ảnh ca." Tinh Ảnh chạy tới phố Đông, một thủ lĩnh kỵ binh phố Đông sau
khi nhận được lệnh lập tức xuống ngựa, rất khách khí chào hỏi Tinh Ảnh.
Tinh Ảnh gãi gãi đầu, cũng khách khí trả lời: "Huynh đệ là?"
"Chúng ta là Anh Hùng bang, không ngờ lần này gặp được Ảnh ca ngà. Đại
ca của chúng ta dặn dò, chắc chắn ngươi và Trà ca cũng không nghĩ tới chuyện
sẽ gặp được người mình, thay vì bối rối như vậy, không bằng chúng ngươi tạm
lui qua một bên, chúng ta đánh trước. Lát nữa nếu chúng ta thua tất nhiên không
còn lời gì để nói. Còn nếu chúng ta thắng, sẽ tuyệt đối không đả thương bang
chủ của các ngươi trước mà khiêu chiến các ngươi trước. Nếu các ngươi không
đồng ý, đại ca của chúng ta cũng nói rồi, để các ngươi giết được là, đang trước
mặt mọi người, huynh đệ lại đi trở mặt trước thì thật quá khó coi. Các ngươi
thấy đề nghị của chúng ta hợp lý chứ?"
Tinh Ảnh gấp gáp nhắn tin cho tên vô sỉ Ái Niếp Niếp, lại bị nhắc nhở người
ta không ở trong khu vực này, không cách nào nhận tin. Vô sỉ chỗ nào? Ái Niếp
Niếp dùng chiêu này là trực tiếp phế bỏ hai đại cao thủ trong Hoàng Gia Thiên
Đường.
Nhưng người ta đã nói đến mức này rồi, chẳng lẽ Tinh Ảnh lại không đáp
ứng? Nước mắt chảy ngược vào lòng thuật lại tình hình cho Lãnh Nhược Tuyết,
Lãnh Nhược Tuyết tỏ vẻ đồng ý, sau đó hắn và Pháo Thiên Minh kéo nhau ra
góc vẽ vòng tròn.
Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh đến một nhà quán trọ không người, đánh bài
nhàm chán không chịu nổi, bên ngoài thì chém giết động trời. Đối mặt kỵ binh
xung kích cường đại, Thiên Nhãn hạ lệnh tất cả mọi người đều lên nóc nhà, năm
người một tổ tùy thời tiến hành tập kích vây giết.
Ái Niếp Niếp cũng không phải ngu ngốc, trước kia đã gặp chiêu thức như
vậy, các kỵ binh tất cả đều là bảy người một tổ tiến hành tuần tra đường phố.
Bắt được một người lộ ra bên ngoài là xuất thương đâm qua, mặc kệ có chết hay
không, tuyệt đối không dừng lại.
Lúc này phó bản của Lãnh Nhược Tuyết- Lam Sắc lại hoàn toàn theo không
kịp tiết tấu. Các kỵ binh vừa thấy hắn chặn đường, là tự phân tán trái phải xông
qua, hoặc là có người cường hãn hơn trực tiếp nhảy qua đỉnh đầu hắn. Lúc nhảy
qua hoặc lướt qua, vẫn không quên giơ thương đâm loạn vào đầu hắn, khiến cho
hai tay Lam Sắc chỉ có thể bảo vệ mắt. Một khi thương bị nắm lấy, lập tức vứt
bỏ thương lao đi, dù sao cũng không phải loại hàng cao cấp gì, trong túi đồ toàn
tính theo đống.
Toàn bộ kỵ binh, tất cả đều là kỵ binh, cũng coi như là một phong cảnh
trong trò chơi. Hoàng Gia Thiên Đường vốn thuận buồm xuôi gió rốt cục đụng
phải đá ngầm, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện cái chết đầu tiên. Có người thứ
nhất thì thứ hai, thứ ba cũng không khó xuất hiện. Lãnh Nhược Tuyết và quân
sư Thiên Nhãn thấy tình huống này không khỏi có phần gấp gáp. Dưới tình
huống bó tay không có cách nào, bọn họ đồng thời nghĩ tới một người.
Danh Sách Chương: