Chắc chắn Lam Sắc sẽ có điểm yếu, chỉ là ta chưa nghĩ ra mà thôi, Pháo
Thiên Minh thầm quyết tâm, sau khi nhiệm vụ này kết thúc, nhất định sẽ bịt mặt
bắt Lam Sắc đến, lần lượt thử từng pháp thuật kiếm, thương, quyền, thủy, hỏa,
độc xem phương pháp nào có hiệu quả.
Lúc này Lam Sắc đã đi được ba trăm thước, dưới lòng bàn chân hắn bốc lên
một luồng khói độc, nhưng Lam Sắc hoàn toàn không để vào mắt, tiếp tục tiến
lên. Pháo Thiên Minh lập tức loại trừ khả năng dùng độc, bởi vì hắn phải dùng
ba phần mười nội lực mới có thể hóa giải luồng khói độc kia, nhìn bộ dáng Lam
Sắc thì khả năng kháng độc của hắn ít nhất cũng gấp đôi y.
Đi được bốn trăm thước, Lam Sắc đã nở nụ cười. Mặc dù vừa rồi lăn xuống
núi rất mất mặt, nhưng mấy ai có thể phá vỡ cơ quan như vậy? Tiền bạc và sủng
ái của mỹ nhân thực ra cũng không còn xa... Đúng lúc Lam Sắc đang nghĩ vẩn
vơ, bỗng nhiên dưới lòng bàn chân trống rỗng. Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra sàn
nhà đột nhiên sập xuống, dưới lòng bàn chân hắn xuất hiện một hố tròn 3x3
mét...
"A..." Một tiếng, mọi người trợn mắt nhìn Lam Sắc đột nhiên biến mất khỏi
mặt đất. Mãi đến bốn giây sau mới nghe một tiếng động trầm trầm, chắc là rơi
xuống rồi. Theo nguyên lý quả táo của Newton, cộng với hai viên bi sắt rơi
đồng thời rơi xuống đất là sự thật, thêm vào khối lượng cơ thể con người và tốc
độ rơi mỗi giây... Pháo Thiên Minh nghiêng đầu hỏi: "Hoa Hoa, sâu bao nhiêu?"
"... Vụ Lý Hoa lập tức nhặt viên đá dưới đất lên, bắt đầu tính toán: "Dữ liệu
đã biết là rơi xuống đất trong bốn giây, cân nặng khoảng 80kg. Bỏ qua lực cản
không khí. Nhân với khối lượng riêng của cơ thể người... chắc chắn nằm trong
khoảng 200 đến 250 mét."
"Chắc là 300 đến 400 mét. Theo tốc độ rơi mỗi giây là 9.8 mét, không phải
nhân số liệu ban đầu với bốn lần 9.8, mà là nhân số liệu sau mỗi lần nhân 9.8 lại
tiếp tục nhân 9.8." Thiên Nhãn phản bác.
"Nói theo ý ngươi thì dùng đơn vị vi thời gian micro giây tính toán cho
chính xác?" Vụ Lý Hoa phản bác lại.
Tinh Ảnh và Vô Song Ngư vừa thảo luận tâm lý học: "Trong hoàn cảnh rơi
từ trên cao xuống, nếu không phải nhân viên huấn luyện chuyên nghiệp, lần đầu
tiên sẽ cảm thấy phấn khích, sau đó mới xuất hiện tâm lý sợ hãi, điều này có ghi
chép trong cuốn "What Life Could Mean to You" của nhà tâm lý học người Đức
tên là Adler."
"Không đúng, trong cuốn "Tâm lý học rối loạn" của Freud nói rõ, não người
trong lúc rơi từ trên cao xuống sẽ trống rỗng. Hoàn toàn không thể suy nghĩ
bình thường, ngay cả khi hiểu rõ mình đang rơi. Freud đã phân tích rất nhiều ví
dụ của các lính dù nhảy lần đầu."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Huyết Ảnh: “Còn một trăm mét, nàng bảo cử ai đi mới ổn?”
Lãnh Nhược Tuyết đáp: "Chỉ có thể để Tiểu Tuyết thử. Khinh công tốt, chết
thì tổn thất cũng không lớn."
"Rơi xuống rồi sao?"
"Ân, rơi xuống rồi."
"Cứu mạng! Có rắn!" Tiếp theo rít vang lên, kéLam Sắc kêu cứu trong kênh
đội ngũ.
"..." Tất cả mọi người xấu hổ, bao gồm cả Pháo Thiên Minh cũng xấu hổ,
thế nào mà quên mất đặc điểm lớn nhất của người ta, da thô thịt dày, ngã không
chết. Tất cả mọi người chen vào đường hầm, vây quanh cái lỗ trên mặt đất chật
như nêm cối: "Ngươi không sao chứ?"
"Khắp nơi đều là rắn. Có tới mấy vạn con." Lam Sắc nức nở nói: "Ta sợ rắn
nhất, mau cứu ta. Hu hu."
"Ngươi dập tắt lửa, thế thì không nhìn thấy rắn nữa, cũng không sợ hãi."
Pháo Thiên Minh đưa ra ý tưởng xấu xa.
Lam Sắc tiếp tục khóc: "Ta nằm trên đống rắn đây. Bọn chúng vẫn đang bò
trên người ta, còn chui vào trong quần ta nữa."
Thiên Nhãn lắc đầu nói: "Có thể đám rắn này là quái vật mà lát nữa chúng ta
phải đối phó, xem ra đại sảnh này không phải nơi cần đến mà phải đi xuống
dưới mới được. Chắc thiết kế này cũng không ngờ đã bố trí cạm bẫy rồi mà có
người không bị ngã chết, nếu không nhất định sẽ không quá đáng như vậy."
"Vậy ngươi để cho bọn chúng cắn chết đi thôi, không phải là rớt xuống cấp
à, còn đỡ hơn bị dọa chết." Pháo Thiên Minh tiếp tục đưa ra ý tưởng xấu xa, y
bắt đầu cảm thấy đồng tình với Lam Sắc. Cho dù người này là Trần Thế Mỹ
cũng không đáng phải chịu khổ hình như vậy.
"Hu hu... bọn chúng không cắn chết được ta, đang bò lên người ta... Cứu
mạng!"
"Vậy ngươi tự sát đi!" Pháo xấu bụng nói.
"Không tự giết được mình." Lam rầu rĩ.
"Móc mắt, rồi ngón tay đâm vào trong!"
"...Ta không làm được, cứu mạng với..."
"Hay là chúng ta kiếm hòn đá to đè chết ngươi?" Lại ý xấu
"Nếu như đè không chết thì sao?" Con gián Lam Sắc hỏi.
"Không thể nào?" Pháo Thiên Minh nhòm cửa hang rồi quay đầu lại nói:
"Hoa Hoa, ngươi tính xem hòn đá lớn 3x3 mét, rơi từ độ cao trăm mét xuống,
có thể sinh ra bao nhiêu năng lượng."
Danh Sách Chương: