Giang Biệt Hạc đã sớm không còn dáng vẻ đại hiệp ban đầu, chắp tay xin
tha: "Gần đây chúng ta không oán không thù. Kính xin thiếu hiệp mở một mặt
lưới."
"Ta cũng muốn vậy, nhưng người kia không cho."
"Ai?"
"Ta đây." Yến Nam Thiên bước ra khỏi xe ngựa, tặ như thiên thần đứng
thẳng hô to: "Giang Cầm, tên bộ hạ phản chủ nhà ngươi. Năm đó câu kết với Di
Hoa cung hại ta huynh đệ kết nghĩa Giang Phong và thê tử của đệ đệ ta. Có nghĩ
tới ngày hôm nay hay không?"
"Ta không phải Giang Cầm, ta không phải Giang Cầm." Giang Biệt Hạc run
rẩy nói.
"Tiểu Ngư." Yến Nam Thiên hô to một tiếng.
"Có!" Người đánh xe của Yến Nam Thiên lau mặt nhảy xuống xe. Hóa ra
chính là Giang Tiểu Ngư. Giang Tiểu Ngư không buồn nhìn Giang Biệt Hạc, đi
tới trước mặt Yến Nam Thiên, quỳ xuống lạy ba cái sát đất.
"Được, được!" Yến Nam Thiên rất vui mừng, nước mắt lưng tròng đỡ Giang
Tiểu Ngư đứng dậy, chỉ vào Giang Biệt Hạc nói: "Hắn chính là kẻ hại cha mẹ
con. Kẻ khơi mào cho huynh đệ các con đối đầu nhau, thư đồng bên cạnh phụ
thân con khi còn sống... Giang Cầm."
Giang Tiểu Ngư đứng dậy nói: "Yến bá bá, trước hết tiểu chất phải trừ khử
kẻ thù rồi mới tâm sự cùng bá bá được.” Quay đầu hô to: "Giang Cầm, trả mạng
cho phụ mẫu ta!". Hai người vừa giao thủ, những người sáng mắt đều nhìn ra,
cái chết của Giang Biệt Hạc chỉ là vấn đề thời gian.
Pháo Thiên Minh nói với Kiếm Cầm bên cạnh: "Cảnh tượng thật cảm động,
ngươi có muốn mò xác của Giang Biệt Hạc không?".
Kiếm Cầm khiêm tốn hỏi: "...Làm sao ngươi có thể nhảy từ cảnh tượng cảm
động chuyện bẩn thỉu như đến mò xác vậy?".
Pháo Thiên Minh rất tự tin trả lời: "Đó là tài năng.".
Đúng lúc Giang Tiểu Ngư đang hứng khởi thì một tiếng rít nhẹ vang lên từ
đỉnh cốc phía đông. Một người mặc áo trắng lao xuống từ trên đỉnh cốc lao về
phía hai người đang giao chiến trong sơn cốc, tốc độ cực nhanh, không hề thua
kém Pháo Thiên Minh. Đến gần chân núi, người này nhẹ nhàng đạp chân, bay
lên không trung lao về phía hai người trong sân. Áo choàng mỏng bay phấp
phới theo gió, thân pháp thuật tuyệt mỹ, động tác tự nhiên, khiến người ta lầm
tưởng là tiên nữ giáng trần.
Tinh Ảnh vẫn im lặng bỗng hô to: "Toàn bộ khởi động!". Toàn bộ đệ tử Võ
Đang trong số khán giả cùng lúc phát lực.
Chỉ trong nháy mắt, ba mươi mấy sợi dây thô to chôn dưới lòng đất bật lên,
như chiếc lưới vây hướng về phía người đang lao tới. Người đến hơi chậm lại
trên không trung, tay áo vung lên như lưỡi đao, mười mấy sợi dây bị chém đứt
theo tiếng một vang. Nhưng một là đợt tấn công quá đột ngột, hai là hai mươi
mấy sợi dây đều làm bằng da trâu. Hai mươi sợi dây còn lại quấn chặt lấy cổ,
chân và thắt lưng của người đến. Người đến bị treo lơ lửng cách mặt đất ba mét.
Trận địa phục kích dây thừng lần này cũng không đơn giản. Gọi là thừng bắt
ngựa của nhà họ Mặc, chủ yếu dùng trong thời đại binh khí lạnh để bắt sống kẻ
địch đang cưỡi ngựa chạy. Hai người một dây, ba dây một bộ, xỏ qua xỏ lại với
nhau. Mỗi ba bộ tạo thành một vòng tròn, một khi sáu người cùng dùng sức,
vòng tròn sẽ khóa chặt. Nếu người tới đến từ mặt đất, thêm vào khinh công
nhanh chóng, dây phục kích chỉ kịp kích hoạt một vòng. Nhưng người đến lại
bay thẳng xuống trên sơn cốc, cao bằng các đệ tử Võ Đang, để thêm phần uyển
chuyển khi xuất hiện mà bỏ qua tốc độ. Có thể thấy không phải đối thủ rơi vào
bẫy, mà là tự tìm đường chết. Đương nhiên mưu kế phức tạp như vậy không thể
xuất phát từ Pháo Thiên Minh chỉ biết chơi kế hèn, mà do Đường Đường
thượng úy chuyên nghiên cứu binh pháp Trung Hoa cổ đại bố trí.
Tinh Ảnh còn chưa dứt lời, phi đao của Pháo Thiên Minh đã cắm vào cổ
họng người đến. Tiếp theo, Kiếm Cầm thi triển Thiên Ngoại Phi Long đâm
thủng bụng người tới. Lại sau đó, mưa ám khí từ trên sườn núi đổ xuống người
tới, những người không thạo ám khí cũng cầm đá đã chuẩn bị sẵn sàng ném
xuống.
Khán giả lần này không đơn giản, ngoài đệ tử Võ Đang am hiểu đánh lén,
tất cả đều là cao thủ nhất lưu, thậm chí Pháo Thiên Minh còn mời hai mươi
người chơi của Huyết Ảnh. Đã biết có cường địch, biết cường địch để tâm đến
sinh mệnh Giang Biệt Hạc, sao lại không chuẩn bị. Đừng nói người tới trúng
trận thế dây thừng, cho dù không trúng thế trận dây thừng, còn có trận thế đẩy
đá tập thể dựa theo địa hình... ám chiêu Lôi Thạch trận này còn chưa khởi động.
Sau khi mỗi người đánh hết hai đống ám khí, mấy sợi dây cuối cùng cũng bị
chặt đứt hết. Người đến... xác chết rơi xuống đất vang lên một tiếng. Lúc này
mọi người đều có một ý niệm mơ hồ trong đầu mà không nhớ ra.
"Cướp!" Không rõ ai hét lên một tiếng, trăm con sói lao về phía thi thể. Lúc
này tuyệt đối đừng nói với người ta: Ta là người làm nhiệm vụ, cái gì cũng là
của ta, hoặc nhặt được đồ phải giao cho đại ca. Cho dù là đệ tử Võ Đang, trước
sức hấp dẫn của xác chết, chín phần mười cũng có thể cướp đồ của nhau. Cho
nên lúc này tập trung cướp bóc, làm sao cho thật nhanh tay lẹ mắt, cho nhân
phẩm thật tốt, đó mới là quan trọng nhất.
Danh Sách Chương: