Pháo Thiên Minh vội ngăn Vô Song Ngư nói thêm, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"800 vàng."
"20 lượng, bán thì bán, không bán dẹp đi."
“700.”
“21.”
"... Làm gì có ai trả giá như ngươi! Ta giảm đi hàng trăm, ngươi tăng lên
hàng đơn vị. 600 chốt giá! Ơ, xin đừng bỏ đi."
"22." Pháo Thiên Minh nhìn chằm chằm vào 079.”
“500.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Chử Trà, ngươi được lắm, 800 vàng bị ngươi mặc cả xuống 30 vàng vàng.
Này! Ta hỏi ngươi, nếu hắn thật sự không bán thì làm sao?" Kiếm Cầm đứng
bên cạnh quan sát bản đồ.
"Ta đã chụp lại bản đồ rồi, hơn nữa còn mang cả la bàn chỉ Bắc." Pháo
Thiên Minh cười hì hì trả lời.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cánh động tuyết, biển ả và sa mạc, trông có vẻ không liên quan, nhưng
chúng đều có một số đặc điểm chung: Vẻ đẹp và cái chết. Quan trọng hơn,
chúng đều là những nơi con người không thể chinh phục hoàn toàn, nơi tự nhiên
vô tình và sự sống được thể hiện rõ nét nhất.
Nam Hải tuyết nguyên có vô số đỉnh tuyết cao hơn ba ngàn mét so với mặt
biển, tạo thành một con đường tự nhiên. Tổ đội Ái Tâm không đi theo con
đường ấy, nguyên nhân chủ yếu là vì tuyết rất dày, không dùng khinh công một
bước thôi là lún sâu đến đùi. Thứ hai, vì có rất đông người đã đi trên con đường
đó, nếu có thì chắc chắn bảo vật đã bị người khác tìm thấy trước rồi. Điều quan
trọng nhất là mấy cô gái cho rằng ngắm cảnh tuyết trên đỉnh núi sẽ đẹp hơn, nên
tổ đội Ái Tâm mới leo núi vượt suối như thế này. Còn đa số người chơi cũng
không đi theo lối mòn, họ lang thang khắp nơi, thấy ngọn núi tuyết là lại lấy bản
đồ kho báu ra đối chiếu.
Các nhóm người chơi lớn thường có cả ngàn người, nhóm nhỏ cũng trăm
người trở lên. Chỉ riêng đội ngũ Pháo Thiên Minh quá ít ỏi. Dọc đường, các
nhóm hoàn toàn không giao lưu với nhau, mọi người tự giác nói chuyện trong
kênh riêng của đội mình. Nếu vô tình đi ngang qua nhau, lại phần nhiều là
nhòm ngó bằng ánh mắt căm thù.
Hôm sau, khi Ái Tâm tiểu đội đến trung tâm Nam Hải tuyết nguyên thì
Đường Đường và Ái Niếp Niếp ngoài chiến trường chuyển đến hai tin buồn
cho.
Tin thứ nhất: 50 cao thủ tinh anh trong Huyết Ảnh đường bị sập băng rơi
xuống hồ, toàn quân bị diệt. Nguyên nhân là vì mặt hồ bị phủ một lớp băng
mỏng 0,1 mm rồi lại phủ tuyết trắng lên trên để ngụy trang. Một mình dùng
khinh công qua thì không sao, quá 10 người không có khinh công cao cấp thì
không thể đi qua, 50 người trở lên thì dù là Sở Lưu Hương cũng chết hết 50 Sở
Lưu Hương.
Tin buồn thứ hai: khi 100 thủ hạ của Lãnh Nhược Tuyết dừng chân gần
trung tâm Tuyết Nguyên thì bị một NPC dùng đao phục kích từ dưới tuyết xông
lên tấn công, kể cả Chân Hán Tử cũng chết trận trong đám đông ấy. Theo
Đường Đường điều tra, người này chính là Hồ Phỉ, võ công trên tuyết của hắn
có thể xưng là BOSS cấp độ cao nhất.
Tin xấu nối tiếp, ngày thứ ba, một nhóm 300 người bước vào vách băng
khổng lồ thì bị tiêu diệt toàn bộ. Cùng ngày, hai nhóm đầu tiên đến trung tâm
Tuyết Nguyên cũng bị Hồ Phỉ tấn công, may mắn còn sống sót vài chục người.
Những người bị tấn công kể lại rằng Hồ Phỉ đột ngột xông ra từ đống tuyết dưới
chân họ, chỉ ba nhát đao đã hạ sáu cao thủ có võ công tốt nhất trong đội. Ba
nhát đao chớp nhoáng ấy giết chết sáu cao thủ cách xa nhau hơn mười trượng.
Sau khi giết người, Hồ Phỉ đột ngột biến mất như không khí. Khi mọi người còn
đang bối rối thì đội ngũ cách đó 40 mét đã bị tấn công, cũng là ba nhát đao giết
sáu người, rồi Hồ Phỉ lại biến mất.
Khi tin tức này được công bố, người chơi cảm thấy không khí trong tuyết
người uyên thật kỳ lạ. Những người đến gần trung tâm cũng dừng bước quan sát
tình hình.
Đường Đường bày tỏ quan điểm của mình: "Thực ra đây cũng không phải
chuyện khó. Chỉ cần Hồ Phỉ mặc đồ trắng như tuyết, đảm bảo không nhăn nheo
là được. Ta đoán là sau khi giết người, hắn nằm sấp xuống tuyết, để lộ lưng cho
người chơi nhìn thấy, như vậy trông giống tuyết lắm. Vấn đề này còn liên quan
đến ảo giác tâm lý, nhìn lâu vào một màu, chúng ta dễ nhầm lẫn chiều cao của
vật thể, chỉ thấy mặt phẳng nằm ngang. Thêm nữa, hắn lại có khinh công tuyệt
đỉnh nên mới xảy ra chuyện như vậy."
Mọi người đều đồng ý với lời giải thích hợp lý của Đường Đường, dù sao
cũng đáng tin cậy hơn giả thuyết ma pháp không gian của Vô Song Ngư.
Sau khi nghỉ ngơi ở rìa tuyết nguyên, Tinh Ảnh hỏi: "Bây giờ phải làm
sao?"
Pháo Thiên Minh đáp: "Ta đề nghị nghỉ ngơi tại đây một tháng, ngắm cảnh
đẹp, tiện thể chặn đứng kẻ địch.” Pháo Thiên Minh luôn cho rằng võ công của
mình tốt nhất, chắc chắn là người đầu tiên bị công kích. Bảo y phải cảnh giác
24/7, y làm gì nhẫn nại cỡ đó.
Danh Sách Chương: