Lý Tầm Hoan bước xuống xe ngựa, vừa ho vừa ngổn ngang trăm mối cảm
xúc, Pháo Thiên Minh thấy thế hỏi: "Hoan ca, chuyện gì thế?"
Lý Tầm Hoan lắc đầu nói: "Không có việc gì, nhà của ta ở đây."
"Ồ! Ngài còn có nhà sao?" Ba vị khách đồng loạt kinh ngạc.
"Đúng vậy!" Lý Tầm Hoan có phần buồn bã.
"Vậy tới nhà của ngài xem thử."
"Không cần đâu, chỉ là vài gian phòng trống. Chúng ta cứ đi Khởi Vân sơn
trang trước đi."
"Khởi Vân sơn trang?"
"Đúng rồi! Là sơn trang của đại ca ta."
Pháo Thiên Minh lặng lẽ lấy tờ giấy ra rồi nói khẽ: "Đại ca của ngài tên là
gì?"
"Long Khiếu Vân."
"Hoan ca, ta cực lực đề nghị chúng ta hãy đi thăm ở cũ của ngươi trước đã.
Thường có câu nói rằng: tuổi nhỏ rời xa quê hương, già rồi mới trở về, nay
huynh quay trở lại quê cũ mà không tới xem gian nhà nơi nuôi ngươi lớn là điều
bất hiếu. Là bằng hữu, chúng ta không thể để ngươi sa chân vào con đường tội
lỗi, tình bằng hữu vô giá nhưng cũng không thể vượt qua tình thân. Dù vậy,
chúng ta cũng nên bày tỏ chút lòng thương tiếc đối với phụ mẫu đã khuất của
ngươi."
Nói đoạn bốn người cùng đi đến nơi ở cũ của Lý Tầm Hoan. Chỉ thấy một
ngôi nhà cổ lụp xụp, cửa đóng then cài. Trước cửa treo đôi câu đối: Một nhà bảy
tiến sĩ, cha con ba Thám hoa. Sân nhà hoang tàn, đôi câu đối oai phong lẫm liệt
như kể lại vinh quang đã tàn của một gia tộc hào môn. Danh hiệu Thám hoa này
chẳng thể sánh với Trạng Nguyên hay Tiến sĩ. Hắn mong muốn ở đây không chỉ
là học vấn siêu quần, mà quan trọng hơn là phải có một vị Thám hoa tài mạo vô
song. Có lẽ loại Trạng Nguyên này thường làm nô bộc cho Hoàng đế. Thám hoa
thường đều bị Hoàng đế bắt về làm con rể.
Pháo Thiên Minh nói: "Tinh Ảnh, ngươi và Hoan ca dọn dẹp một chút, ta và
Thưng Tâm đi mua đồ." Thấy Lý Tầm Hoan muốn ngăn cản, y bèn nói tiếp:
"Có những người vốn là như vậy. Bao nhiêu năm không về, may mắn trở lại quê
hương rồi cũng không chịu dọn dẹp nhà cửa gì cả. Ài, nghịch tử này!"
Tinh Ảnh hỏi: "Lại định làm gì đấy?"
Pháo Thiên Minh đáp: "Đi diệt cả nhà Long Khiếu Vân!"
Tinh Ảnh nói: "Hóa ra kẻ thù của Hoan ca không chỉ nhiều mà còn đa dạng.
Ngay cả huynh đệ kết nghĩa cũng phải giết."
"Không có cách nào. Kết bạn thiếu chú ý mà."
Mã nói: "Mới chỉ hai trấn, một thành mà chúng ta đã mệt nhoài rồi. Ta thấy
chúng ta cần tìm cách, nếu cứ thế này thì sớm muộn cũng bị vạ lây."
Hưng Vân sơn trang nằm ở phía bắc thành, chỉ cách nhà Lý Tầm Hoan hai
dặm. Nhìn bề ngoài sơn trang kia giống như biệt viện, nhà cửa quy củ trong quy
củ nhưng lại không hề che giấu sự phóng khoáng của chủ nhân. Sau khi Pháo
Thiên Minh và Mã tới nơi này là nhìn thấy một mỹ nhân mang theo vẻ u buồn
đang ở lầu hai trong trang ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang chờ đợi ai đó.
Pháo Thiên Minh nói: "Đó chính là nữ nhân đã từ bỏ Hoan ca, bỏ trốn với
đại ca kết nghĩa của Hoan ca, lại ép Hoan ca phải xuất quan, hơn nữa còn có thể
khiến Hoan ca yêu mến hết mình."
Mã thắc mắc nói: "Không đúng! Ta nhớ là Đường Đường nói Hoan ca đã gả
cô ấy cho đại ca kết bái. Nói là... để đền ơn."
"Ngươi cho rằng có người đàn ông ngu ngốc đến như vậy sao?"
"... Không có! Nhưng trong nguyên tác là..."
"Ta nghi ngờ nguyên tác đã bị vợ chồng họ làm sai lệch! Ngày nay ngay cả
lịch sử cũng có thể bị sai lệch, huống hồ là tiểu thuyết."
"Ngươi chết đi!" Mã hung ác tung một cước vào mông Pháo Thiên Minh.
Gõ cửa.
Người mở cửa là một đứa trẻ áo đỏ, thấy hai người là khách khí hỏi: "Hai vị
là?"
"Chắc chắn ngươi là Long Tiểu Vân phải không? Ta thường nghe phụ thân
ngươi nhắc đến ngươi."
Long Tiểu Vân gật đầu cười nói: "Phải, ta chính là Long Tiểu Vân. Các
ngươi tới đây là để giết sạch cả nhà ta phải không?" Nhìn vẻ mặt của Long Tiểu
Vân, dường như đang hỏi: Các ngươi là bằng hữu của phụ thân ta?
Pháo Thiên Minh cười híp mắt nói: "Ô, làm sao ngươi biết?" Trong lòng
chuẩn bị sẵn sàng giết chết Long Tiểu Vân.
Long Tiểu Vân khuyên: "Ta khuyên ngươi đừng nên hạ sát thủ. Bởi vì..." rồi
chỉ vào một người ăn mày bên tường trong sân nói: "Người đó là danh túc của
Võ Đang. Ngươi cho dám công khai giết người vô tội trước mặt lão nhân gia
ngài hay sao? Chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"
"Phụ tử các bụng đầy ý xấu mà cũng gọi là vô tội?" Gã ăn mày nhảy bật dậy
nói: "Nếu không phải ta còn món nợ với phụ thân của ngươi, hắn có giết sạch cả
nhà ngươi, ta cũng chỉ biết đứng bên cạnh vỗ tay tán thưởng mà thôi."
"Ngươi là ai?" Pháo Thiên Minh lớn tiếng hỏi.
"Ta! Ta tên Hồ Bất Quy, miễn cưỡng xem như là người của Võ Đang
ngươi."
Pháo Thiên Minh lật tờ giấy ghi chú: Hồ Bất Quy! Diễn viên quần chúng võ
công cao nhất trong nguyên tác, thậm chí cả Lý Tầm Hoan cũng bị hắn bắt
sống, là người khá chính trực, còn món nợ ân nghĩa với trưởng bối của Long
Khiếu Vân, gặp người này phải thật cẩn thận, ngay cả Lý Tầm Hoan cũng thừa
nhận một khi để hắn áp sát thì tuyệt đối không phải là đối thủ.
Pháo Thiên Minh xoa đầu Long Tiểu Vân nói: "Tiểu Vân ngoan, chúng ta
rất kính trọng phụ thân ngươi đấy. Chỉ vì muốn tới viếng thăm ngài ấy, ai nói
chúng ta muốn giết ngươi?"
"Ta nói!" Trong phòng khách bước ra hai người con gái đáp lời.
"Chết tiệt!... À, đây không phải là Thiên Hậu cô nương sao?" Pháo Thiên
Minh tiến lên vài bước, Thiên Hậu cũng mỉm cười đi đến bên cạnh Pháo Thiên
Minh. Pháo Thiên Minh nghiến răng nói khẽ: "Ngươi có ý đồ gì vậy?"
"Cái gì có ý đồ gì cơ?"
"Ngươi nói cái gì có ý đồ gì?"
"Tiên Nhi tỷ tỷ, để ta giới thiệu một chút nhé. Đây là Minh chủ võ lâm
Thanh Mai Chử Trà. Còn đây là..." Thiên Hậu chưa từng gặp Mã.
"Ta với ngươi không quen." Mã không nóng không lạnh trả lời.
Thiên Hậu rất có hàm dưỡng, chỉ vào NPC diễm lệ bên cạnh mình nói: "Đây
là Lâm Tiên Nhi, bằng hữu tốt của ta." Rồi cô hạ giọng nói với Pháo Thiên
Minh: "Chính là kẻ Mai Hoa Đạo đấy! Ha ha."
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Pháo Thiên Minh hỏi.
"..." Thiên Hậu mỉm cười, không nói gì cả. Lúc này cô chiếm ưu thế hoàn
toàn, mọi quân bài đều nằm trong tay cô. Chỉ đáng tiếc cô không gặp người
bình thường, mà là một người thông minh, một người thông minh đôi lúc xúc
động đến mất hết lý trí.
"Lâm cô nương phải không?" Pháo Thiên Minh thân thiện đưa tay về phía
Lâm Tiên Nhi.
"Cái gì mà cô nương? Ta chỉ là một kẻ khốn khổ." Lâm Tiên Nhi đáp lễ,
không bắt tay Pháo Thiên Minh. Nói xong, khuôn mặt cô buồn bã đáng thương,
khiến nam nhân nổi ý muốn che chở cô cả đời.
"Mã! Đến chào hỏi đi. Đây là bằng hữu ta gặp trên đường, tên chỉ một chữ
Mã, thật ra ta cũng không biết đó là tên thật hay giả." Pháo Thiên Minh cười ha
hả nói với Thiên Hậu.
Mã rất từ tốn bước đến chỗ Lâm Tiên Nhi, cách ba mét chắp tay nói: "Chào
cô!"
"Công tử vạn phúc..."
Lâm Tiên Nhi mới chào đáp được nửa câu, Mã đột nhiên gầm lên: "Phong
Thần Nộ Hào!" Hai chân đá ra nhanh như chớp, trước khi Lâm Tiên Nhi kịp
phòng bị, ngực ả đã bị đá mười hai cú thật mạnh. Lâm Tiên Nhi ngã gục tại chỗ.
"Hả!" Tất cả mọi người thật bất ngờ. Nói giết người là giết người, hoàn toàn
không để trưởng bối vào mắt.
"Mẹ nó! Ma Giáo quả thật là Ma Giáo." Pháo Thiên Minh trước tiên hùng
hồn quở trách Mã cách đó hai mét: "Lạm sát người vô tội đúng là tội lỗi tày
trời... Khục! Chẳng lẽ ngươi còn muốn chạy trốn hay sao?" Pháo Thiên Minh
đang nhắc nhở: Ngươi mau chạy đi!
"Không sờ thi thể trước à?" Mã Vấn hỏi.
"Đồ ngu này! Ngươi còn muốn sờ thi thể của dân chúng bình thường ư?
Ngay cả chút dầu mỡ cũng không có mà ngươi vẫn muốn khám xét à." Pháo
Thiên Minh rút Đồ Long đao ra: "Ta giết ngươi gian tăc nhà ngươi! Hành hiệp
trượng nghĩa chính là bản tính của ta! Xem đao!" Một đao chém xuống, lệch đi
bốn mươi lăm độ, cắt ngang về phía Hồ Bất Quy đang chạy tới.
Thiên Hậu tức giận mắng một tiếng: "Đồ đểu cáng!" rồi giao chiến với Mã.
Lúc này, một nam nhân trung niên bước ra ngoài đại sảnh quát: "Gian tặc to
gan, dám đến Hưng Vân sơn trang giương oai cơ đấy?" Nói xong rút ra một
thanh trường thương.
Pháo Thiên Minh vội vàng vung Đồ Long đao lên hỏi: "Chẳng lẽ vị này là
Long Khiếu Vân đại hiệp?" Không thể thêm người nữa, một mình Thiên Hậu
thôi Mã đã phải đối phó hết sức vất vả rồi.
Long Khiếu Vân vội vàng dừng bước, không phải hắn muốn để ý tới kẻ có
vẻ như là đồng lõa của tên cướp kia. Mà bởi vì Đồ Long đao đang chắn ngang
trước mặt mình. Xông thêm vài bước nữa, rất có thể sẽ đâm thẳng vào lưỡi đao.
Người khác loạn lên, Pháo Thiên Minh thì bận rộn, vừa ngăn chặn được
Long Khiếu Vân, vừa vội vàng xoay người, cản đường Hồ Bất Quy: "Ta chính
là vãn bối của Hồ đại hiệp. Việc nhỏ này giao cho vãn bối chúng ta làm đi!"
Lời vừa dứt, một chiêu Hồ gia đao pháp khí phách oai hùng y thi triển, đao
cuốn người, sát khí cuồn cuộn xông đánh thẳng tới chỗ Mã và Thiên Hậu đang
giao chiến.
Thiên Hậu nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng tỉnh táo, chớ nhìn đao khí này
đánh về phía Mã, thực chất trăm phần trăm là nhằm vào mình. Chỉ cần cổ tay
hơi rung động là có thể lập tức cắt đầu mình ra. Cân nhắc lợi hại, cả chỉ có thể
lui bước.
Pháo Thiên Minh sau khi chia tách hai người, quay đầu thành khẩn nói với
Thiên Hậu: "Việc này sao dám làm phiền đại giá của tiểu thư, chi bằng để ta
giải quyết thì hơn. Dù thế nào đi nữa, ta cũng là minh chủ võ lâm, gặp phải
người lạ, liên lụy tới cô nương Lâm bỏ mình, đây đã là điều khiến ta khổ tâm
vạn phần. Nếu như người lại gặp chuyện bất trắc, ta biết làm sao giải thích với
người mẹ đã khuất của ngươi?" Mã nhân cơ hội này leo, trèo tường trốn đi.
"Ta... Ngươi..." Thiên Hậu nổi giận ngút trời, nhịn một hồi lâu, cuối cùng
nói: "Ta cắn chết ngươi." Nói rồi liền lao tới, cắn luôn cánh tay Pháo Thiên
Minh.
Nhưng miệng chưa kịp mở ra, cổ họng cô đã cảm thấy lạnh buốt, rồi toàn
thân sức lực đều mất hết, hóa ánh sáng trắng, nghe Pháo Thiên Minh nhỏ giọng
nói: "Chơi chết ngươi đấy."
Thiên Hậu hóa ánh sáng, Pháo Thiên Minh hoảng hốt kéo tay Hồ Bất Quy
hỏi: "Cô ấy nghĩ cái gì mà đâm vào phi đao của ta?"
Hồ Bất Quy im lặng nhìn Pháo Thiên Minh. Nếu được phép, chắc chắn hẳn
sẽ bóp chết tên này, nhưng hắn vẫn phải tuân thủ quy củ: không có bằng chứng,
hắn cũng không thể sát hại kẻ vô tội. Huống hồ là đệ tử Võ Đang, lão Trương
nhà người ta sẽ rất khó chịu.
Pháo Thiên Minh cười hí hửng hỏi: "Hồ đại hiệp, chuẩn bị lúc nào quay trở
lại Võ Đang?"
Hồ Bất Quy thở dài: "Ta vẫn tưởng ta là kẻ điên, nhưng không ngờ còn có
người điên hơn ta."
"Ngài vẫn chưa trả lời ta đấy."
"Ngươi bỏ ý định đó đi! Trước khi nợ ân tình chưa hết, ta sẽ không quay lại
Võ Đang đâu."
Ngay lúc này một người nhảy lên tường, cao giọng hô: "Hồ Bất Quy có ở
đây không?"
"Có ta!"
"Ta là Tinh Ảnh đại sư huynh phái Võ Đang, tuân theo thủ dụ Tổ sư gia tự
tay viết. Xin mời Hồ Bất Quy nhanh chóng trở về Võ Đang."
Pháo Thiên Minh kinh ngạc nhắn tin cho Tinh Ảnh: "Ngươi còn dám nói
lung tung?"
Tinh Ảnh đáp: "Lão Trương không ở đây sao? Hơn nữa bức thư ấy ta nhờ
thầy tướng số bên đường viết. Không có bằng chứng, chẳng lẽ ngươi còn đi
vạch trần ta?"
Pháo Thiên Minh hỏi: "Ngươi không sợ sau này người ta tố cáo lên lão
Trương à?"
Tinh Ảnh đáp: "Ta đã để lại Võ Đang E trên núi Võ Đang thương lượng với
hắn. Phải biết bây giờ Võ Đang sơn không che chở cho đệ tử. Nói thẳng ra hiện
hắn đang làm việc bất chính, che giấu kẻ xấu, vì tư tình riêng tư mà đẩy Võ
Đang vào chỗ bất nghĩa, Võ Đang bên Cổ đều như vậy. Cho nên chúng ta là vì
tốt cho hắn. Nếu hắn cố ý gây sự bên gặp lão Trương, thế thì chỉ đành mời hắn
đi đợi hồi sinh."
Danh Sách Chương: