๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Vậy à... muội muội kia, ta có vài điều muốn nói với ngươi, nghe xong đừng
đau lòng nhé?" Pháo Thiên Minh gãi đầu nói. Cô nàng giơ tay ra, ý bảo mời
ngươi cứ nói.
“Chuyện thứ nhất, quang minh chính đại lợi dụng quy tắc của trò chơi. Ta
thua ta phục. Nhưng đối với người dám bẫy ta, cho tới nay không bất luận nam
nữ già trẻ, chỉ cần bẫy ta, ta nhất định phải đòi lại. Điểm thứ hai, ngươi chẳng
hề bận tâm tới việc cười nhạo ta, là cho rằng trong nhà lao không thể dùng được
võ công. Nếu ta dám giáo huấn ngươi trong lao, ngươi còn đáp trả, bởi vì ngươi
biết lực lượng cơ bản trong trò chơi của mọi người đều giống nhau phải
không?”
Cô gái giơ tay chữ V, lại nhe răng cười một tiếng.
“Còn có chuyện thứ ba, ngươi nghe xong rồi hãy cười. Chuyện thứ ba là,
thật có lỗi vô cùng, trong đời thực ta cũng là một cao thủ võ công. Song Long
Thủ Châu.” Pháo Thiên Minh hô một tiếng, hai ngón tay đâm thẳng vào mắt cô
ả, Cô nàng vô thức muốn dùng khinh công, lại phát hiện không đúng, ngã xuống
dưới bàn. Pháo Thiên Minh lộn một vòng trên bàn, bắt lấy cô ả, tay nâng chân
hạ một quyền đánh vào phần dạ dày của cô nàng. Khuỷu tay giơ cao định đánh
vào phần xương tỳ bà của cô ả.
“Lấy tĩnh chế động, lấy nhanh chế thắng, ra tay hung mãnh, tận dụng mọi
thứ... Đánh phải độc, người phải ác, cước phải nhanh... Nếu có biến cố, tiến tới
áp sát..." Nhạc gia tán thủ là kỹ thuật chiến đấu mà con trai Nhạc Phi - Nhạc
Chấn lưu truyền lại từ thời đại binh khí lạnh, không có ác nhất, chỉ có ác hơn.
Điểm chú trọng chính là đánh tay không, hoặc khuỷu tay hoặc vai va chạm, hết
chụp lại tới bắt. Liên miên không dứt, không đánh chết kẻ địch của ngươi thì
tuyệt đối không dừng tay.
Mặc dù những chiêu này đặt trong trò chơi đúng là ngay cả võ công sơ cấp
cũng không bằng, nhưng đặt ra trong đời thực vẫn có thể hạ gục năm sáu nam
nhân tráng niên, huống hồ là đánh một kẻ lực lượng bằng nhau. lại huống hồ cô
nàng này bị đánh ngất hoặc bị dọa ngất. Ai có thể ngờ y còn có thủ đoạn này, cô
nàng đã trúng mấy chiêu như vậy, trực tiếp muốn cắn cắn chết tươi Pháo Thiên
Minh, muốn mọi người cùng nhau giam giữ tám tiếng, hoặc là thêm 16 tiếng, 24
tiếng thậm chí đến 10 ngày. Nhưng Pháo Thiên Minh thấy địch xông tới là né,
tay chân không ngừng, , bắt lấy thân thể cô nàng quăng ngang ra, tay cầm tay
đầu đập đầu, quyền đánh tim gan thận. Chân đá đùi và đầu gối. Mặc dù không
có đau đớn, nhưng khó chịu vẫn có... Một giờ sau.
Pháo Thiên Minh vuốt mái tóc có phần rối loạn, nhìn điệu bộ ôm đầu ngồi
xổm nơi góc tường của cô nàng, thở một hơi nói: "Ba mươi hai đường một trăm
bảy mươi ba chiêu, đã đánh hai lượt rồi, còn muốn thêm hai lượt nữa không?"
Cô nàng vừa khóc vừa lắc đầu, hắn vẫn không nói gì, đương nhiên thấy
dáng vẻ không chút nhân tính của Pháo Thiên Minh, lại càng không dám lên
tiếng. Cho dù thế nào đi nữa bên này vất vả bốn giờ đồng hồ là có thể ra ngoài
sống cả đời. Hơn nữa, đối phương chẳng thể trắng trợn cướp đoạt y phục của
mình, kể cả khăn che mặt, trừ phi y có thể đập nát khăn che mặt, làm cho độ bền
xuống 0 mới được.
“Xua tay là xong chắc? Hơn một mười triệu vạn, hơn mười triệu đã không
còn. Hơn nữa ngươi lấy được sao? Nếu nói có một người có thể mang vật kia ra
ngoài, đó chính là ta, chỉ có taThanh Mai Chử Trà. Các ngươi có thể mang của
cải ra ngoài, ba mươi mấy người khuân vác, không đủ cho người truy đuổi
nhắm rượu... Chết tiệt, lại bị lật thuyền trong mương.” Pháo Thiên Minh phát
tiết xong, ngồi xuống bàn mở nước ra uống. Y cũng chán rồi, ba mươi mấy Kim
La Hán kia không mang ra ngoài thì thiệt hại bao nhiêu, thật ra đây không phải
điều y quan tâm nhất. Y để tâm nhất là mọi người dồn thuốc men đồ ăn cho
mình,, cam tâm làm mồi nhử cho kẻ địch. Mà mình lại cô phụ trách nhiệm, nếu
chiến đấu cật lực hy sinh, ngược lại trong lòng thanh thản, cũng dễ bàn giao với
mọi người. Nhưng cứ thế bị bẫy bị giam vào đại lao... Không nói tới chuyện
mất hàng, còn không biết đối thủ là ai, đây thật sự là biểu hiện trốn tránh trách
nhiệm.
Pháo Thiên Minh càng nghĩ càng tức giận, thấy cô ả kia định đứng lên,
không nhịn được lại chạy tới đạp một cước. Cô nàng rất ngoan ngoãn trở lại
ngồi xổm góc tường, hai tay che mặt, để lộ ra một khe nhỏ quan sát Pháo Thiên
Minh đang đùng đùng giận dữ.
“Nhìn cái quái gì.” Pháo Thiên Minh liếc nhìn cô ả, lấy bài ra chơi, có gấp
cũng vô ích, chỉ có thể chờ đủ bốn giờ đồng hồ rồi đi ra ngoài. Sau đó trở lại
tuyết nguyên xem có nhặt nhạnh được chút gì không. Còn việc đi đào kho báu,
y không làm nữa, vất vả kéo hàng mấy ngày rồi ngửi miệng thối của nữ nhân là
mất...
Danh Sách Chương: