"Trư Trư!! Nhớ ta không?" Pháo Thiên Minh vẫy khăn tay nhỏ hỏi.
"Nhớ, nhớ chết đi được." A Châu ngọt ngào đáp lại một tiếng.
Hai tin tức ngắn đồng thời nhắn đến: Mau khuyên can đi. NPC có gì hay mà
cưa?
Tin vừa nhận được, đã nghe thấy hai cầm đầu đồng thời hét lên một tiếng:
Các huynh đệ, lên!
"Dừng tay!" Pháo Thiên Minh rất bất đắc dĩ đứng ra, cũng không thể để bọn
họ xông tới PK lẫn nhau được!
"Thằng nhãi nhà ngươi là..." Một tên đệ tử Cái Bang ở phương Nam khinh
thường hỏi nửa câu, lại bị một đồng bọn bên cạnh kéo lại.
"Thanh Mai Chử Trà, đệ nhất ma đầu trong giới người chơi, đệ tử Ma giáo
khoác áo Võ Đang, ti tiện hạ lưu độc ác nhất thiên hạ. Ngàn vạn đừng chọc giận
hắn, vì hắn không có việc gì là ra tay sát hại người khác kiếm vui. Hơn nữa, hắn
giết người không cần lý do, lại thân thiết với cả hai vị thủ lĩnh nên có giết ngươi
cũng chẳng sao đâu."
"Chử Trà ác ma? Cái tên bị hơn vạn bài mắng chửi trên diễn đàn ấy à?"
"Không phải hắn thì là ai?"
"Sao ta thấy hắn đi đứng loạng choạng thế kia?"
"Ngươi bị lừa rồi, ta nghe nói hắn nhận nhiệm vụ nhập ma, mỗi ngày phải
giết mười người chơi. Chắc là đang giả vờ yếu ớt để tìm cớ ra tay đây mà."
Càng đồn đại càng khoa trương, vậy mới gọi là lời đồn.
"Thực tế chứng minh: bạo lực không thể giải quyết vấn đề. Các ngươi xem
đại chiến thế giới lần thứ hai, tên Hitler tàn bạo đồ sát đến thế nào mà vẫn có
Isarel. Lịch sử đã chứng minh, dùng bạo lực chỉ có một kết cục: tất cả cùng
nhau rớt cấp. Vì vậy, chúng ta hãy nhìn lại quá khứ, dùng thái độ vạn sự dĩ hòa
vi quý, có việc chi thì thương lượng, để giải quyết các vấn đề tiềm ẩn bạo lực."
Pháo Thiên Minh cũng không biết nói sao, đành lảm nhảm cho tròn trách nhiệm
của bằng hữu trước đã.
"Chử Trà, sao ngươi lại ở đây? Mau đến đây phân xử cho mọi người biết
thực hư, ai đúng ai sai." Phích Lịch rất hăng hái chào đón, rồi kể lại sự việc một
lượt.
Hóa ra sáng sớm hôm nay, Cái Bang tuyên bố thông điệp của môn phái, yêu
cầu mọi người tụ tập tại rừng hạnh để thảo luận một việc rất lớn. Chuyện cũng
rất đơn giản, có chứng cứ cho thấy đệ nhất bang chủ Cái Bang- Kiều Phong là
người Khiết Đan, cần mọi người phán quyết Kiều Phong ở lại, đi hay ở hay giết.
Tiếp đó hai phe phân hóa, mỗi bên đều có ý kiến riêng.
Hát Bất Túy mở miệng nói trước: "Chử Trà, dựa theo tình huống hiện tại,
Tống và Khiết Đan đang thù địch. Nếu ta thả hắn về Khiết Đan, không đầy một
năm, sẽ có hàng trăm vạn quân Khiết Đan dùng Hạ Long Thập Bát chưởng giết
vào Trung Nguyên ta. Ngươi nghĩ chúng ta có nên giết hắn không?"
Phích Lịch phản bác: "Hắn đã nói rồi, sẽ không hại con dân Đại Tống. Còn
có thể ngăn chặn binh đao xảy ra."
Hát Bất Túy trầm giọng nói: "Vậy ta khinh thường hắn. Hắn thân là người
Khiết Đan, Hát Bất Túy ta không khinh thường hắn. Nhưng nếu hắn ngay cả tổ
quốc của mình cũng không hết sức nâng đỡ, loại ấy đừng nói không xứng làm
địch, ngay cả tư cách làm người cũng không có. Đó là tiêu chuẩn của một tên
Khiết gian. Giả sử ta là người Trung Quốc lớn lên tại Mỹ, nhưng có ngày Mỹ
chiến tranh với Trung Quốc, ta nhất định không hề chần chừ quay về tham
chiến,.tTuyệt đối sẽ không vì ta lớn lên ở Mỹ mà lặng lẽ làm giàu. Con người
quan trọng nhất là lập trường, lập trường của hắn lung lay như vậy, vừa nói
muốn về Khiết Đan, lại nói nhất định sẽ không giúp Khiết Đan, loại người
không có huyết tính ấy, Hát Bất Túy ta khinh thường hắn."
"Nói hay lắm!" Đám đệ tử cùng reo hò, vài ngàn người từ phương Nam tiến
vào hàng ngũ của Hát Bất Túy.
"Cái gì gọi là Khiết gian? Kiều Phong ta dốc sức bảo vệ hai nước, không
muốn nhìn sinh linh hai bên bị tàn sát. Một bên là tổ quốc của mình, một bên là
bằng hữu, sư trưởng, huynh đệ của mình. Hắn thật sự khó xử! Gọi là trung
nghĩa không thể toàn vẹn, một thân thể oai hùng phải gánh vác trọng trách lớn
lao như vậy, các ngươi biết trong lòng hắn đau khổ nhường nào không? Chúng
ta không nên coi hắn là một bang chủ mà hãy coi hắn là một con người. Hãy đặt
mình vào vị trí của hắn mà suy nghĩ, các ngươi còn lựa chọn nào khác không?
Một đại trượng phu như thế, hắn không đoái hoài cha mẹ bị người Tống giết, vì
sao? Bởi vì hắn không muốn vì thù riêng mà kéo dài chiến tranh giữa hai nước.
Làm vậy phải chịu đựng bao nỗi đau mới có thể được đây? Đúng, ta thừa nhận,
hiện giờ Khiết Đan chỉ là kẻ xâm lược Trung Nguyên. Nhưng trong thời kỳ
kháng chiến tám năm, không phải chúng ta cũng có rất nhiều người Nhật vĩ đại
ngăn chặn chiến tranh, thành lập liên minh chống chiến tranh để ủng hộ chúng
ta hay sao? Chúng ta không thể giơ gậy đánh chết tất cả người Nhật. Cũng
không thể giơ gậy đánh chết tất cả người Khiết Đan, đặc biệt là bang chủ của
chúng ta, Phích Lịch ta chưa từng kính phục ai, nhưng hôm nay phải nói, Kiều
bang chủ, lòng dạ của ngươi ta đã phục."
Danh Sách Chương: