๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Tính ra ít vẫn hơn không, Pháo Thiên Minh ném sách vào gói hành lý. Thứ
này thì Vô Song Ngư chẳng hề đỏ mắt, có điều hắn lại càng quan tâm đến một
việc khác: "Trà ca, có giết lão Sở này hay không?"
"... Xem thử trước đã!" Pháo Thiên Minh thuận tay lấy dây thừng ra, trói
chặt Vô Tình ném vào trong kiệu. y không giết Vô Tình, còn hy vọng Vô Tình
gánh tội thay.
Diệt Tuyệt Vương Sở Tương Ngọc xuất hiện trước mặt hai người. Tuy bị
giam cầm nhưng khí thế vương bát vẫn như xưa. Thấy hai người tiến lại, hắn
chỉ lười nhác liếc mắt nói một câu: "Đến." Rồi không để ý đến hai người nữa,
tập trung suy nghĩ về ván cờ mà Gia Cát Tiểu Hoa để lại.
"Mẹ kiếp! Ngươi có phải là Sở Tương Ngọc không?!" Pháo Thiên Minh rất
bất bình.
"Không phải các ngươi đến cứu ta à? Các ngươi cứu phần của các ngươi đi,
ta suy nghĩ ván cờ của ta, ván cờ như thiên thời, chẳng lẽ không thể phá được
sao?" Lão Sở không ngẩng đầu lên nói, hai người đều hiểu ra, hóa ra còn phải
phải khiêng lão ra ngoài.
Xoạt một tiếng, lão Sở kinh ngạc phát hiện một cánh tay của mình rơi xuống
đất. Pháo Thiên Minh thu kiếm nói: "Phách lối quá mức! Vào góc đó ngồi im
đi, chúng ta phải bàn chuyện sinh tử của ngươi." Đại trượng phu co được giãn
được, lão Sở chính là thủ lĩnh nông dân khởi nghĩa chống triều đình, tất nhiên
hiểu rất rõ đạo lý này, ngay lập tức thu liễm khí thế vương bát, ngoan ngoãn ra
góc phòng ngồi.
"Giết hay không giết?" Pháo Thiên Minh hỏi, đừng nhìn trên đỉnh núi đáp
ứng dễ dàng như vậy, thực ra y cũng rất do dự. Mặc dù bây giờ có người chịu
tội thay nhưng giết hay không giết không phải là vấn đề thực lực mà là một vấn
đề đạo đức.
Vô Song Ngư cũng rất lưỡng lự, sau một hồi lâu mới hỏi: "Ngươi nghĩ sao?"
"Ta nghĩ vẫn nên hỏi người trong cuộc." Pháo Thiên Minh gửi tin nhắn cho
Lãnh Nhược Tuyết: "Hỏi nếu vi phạm đạo đức có thể lấy được đơn hàng ngàn
vạn, ngươi có làm hay không?"
"Sao lại hỏi vậy?"
"Ngươi đừng để ý, chuyện một huynh đệ của ta, ngươi giúp tham khảo ý
kiến thôi."
“Phạm pháp à? Nghiêm trọng đến đâu? Có khả năng bị phát giác không?
Ngoài ra, có thể bị tạm giam hay không? Không thể nộp tiền bảo lãnh cần phải
ngồi tù bao lâu? Liệu có đáng để hy sinh vài năm không? Có ảnh hưởng xấu tới
tập đoàn hay không?” Lãnh Nhược Tuyết đáp.
Pháo Thiên Minh không trả lời tin nhắn mà trực tiếp cúp máy: "Biết câu trả
lời rồi. Người trong cuộc sống vì lợi ích, chúng ta cũng không cần phải sống vì
lương tâm." Pháo Thiên Minh lấy ra một bọc ám khí lục soát được trên người
Vô Tình nói: "Lão Sở, đừng trách chúng ta. Thật ra là ngươi chọn sai người
giao nhiệm vụ. Tiểu Ngư , ngươi đến đây, ta đi xem Vô Tình một chút."
"Ta không biết ám khí." Vô Song Ngư nhận ám khí nói.
"Trực tiếp cắm vào người hắn, cuối cùng cho chưởng đánh chết. Thời gian
không nhiều lắm, chỉ năm phút đồng hồ sau là ám khí sẽ biến mất. Chúng ta
phải tranh thủ thời gian cắm đầy ám khí, sau đó lại cõng hắn ra trước cỗ kiệu,
còn phải tìm hai nhân chứng để chứng minh."
"Chuyện này rất đơn giản." Vô Song Ngư cười khà khà, nắm lấy ám khí đi
về phía Sở cừu non...
"Hang núi cần trợ giúp gấp." Mọi thứ thuận lợi, Pháo Thiên Minh phát tín
hiệu cầu cứu.
"Đến đây." Mọi người đã bàn bạc, trong hang núi có một Vô Tình đang chặn
cửa, vạn người không thể vượt ải, nhất định phải là cao thủ mới có thể vào
được, nếu nhiều người thì rất vướng víu. Lúc trước đã biết Pháo Thiên Minh
vào, lúc này nghe thấy tiếng gọi, nhiệm vụ then chốt, sao có thể không vội vã?
Người đầu tiên đến hiện trường là Chân Hán Tử và Xa, hai người vừa nhìn
đã mở to mắt. Chỉ thấy một NPC trung niên toàn thân ghim đầy ám khí nằm bên
ngoài cỗ kiệu cách đó ba mét. Những mũi ám khí này thực sự rất khoa trương,
còn hơn nhím gai. Hơn nữa bố trí còn rất đều đặn, cân bằng, nếu không có công
lực nhất định thì không thể làm được. Tay trái Pháo Thiên Minh treo hai lá phi
đao, bả vai Vô Song Ngư ghim một mũi chông sắt.
"Ta liều mạng với ngươi!" Pháo Thiên Minh hét lớn một tiếng, cả người lẫn
kiếm đâm vào trong kiệu. Sau một loạt âm thanh lộn xộn, ánh sáng trắng lóe lên
trong kiệu, rõ ràng có người đi hồi sinh.
Pháo Thiên Minh kéo rèm kiệu đi ra, nhìn NPC trung niên lạnh lùng nói:
"Đây là Sở Tương Ngọc. Vừa rồi Vô Tình không có mặt, ném lại một cỗ kiệu
trống ở đây. Sau khi chúng ta cứu người xong định đi ra, Vô Tình trở về từ lúc
nào không biết lúc, kết quả khi chúng ta sắp ra khỏi hang thì hắn tập kích bất
ngờ. Do đang cõng NPC này... nên khi thấy nhiều ám khí như vậy ta đành lấy
làm tấm chắn, nên mới như thế." Pháo Thiên Minh phát tin nhắn mắng Vô Song
Ngư: "Mẹ kiếp, sao ngươi cắm đầy cả người như vậy, cái quái gì đây?"
Danh Sách Chương: