Mục lục
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên là có chuyện, đau đớn gấp ba, lại còn ở phần nhạy cảm kia
nữa, không ngất đã coi như ngươi đốt nhang cầu nguyện. Pháo Thiên Minh cười
khẩy rồi lặng lẽ rút kiếm ra. Ân Thiên Chính đang lo lắng dòng họ Ân có tuyệt
hậu hay không thì sau lưng đột nhiên lạnh buốt, trước ngực xuất hiện mũi kiếm.
Chưa kịp quay đầu kêu lên, đã thấy trước ngực nhi tử Ân Dã Vương bên cạnh
cũng mọc thêm một mũi kiếm...
"Có địch!" Dù thời gian hai nhát kiếm đâm lén ngắn ngủi, nhưng đủ để các
NPC khác tỉnh ngộ. Pháo Thiên Minh phát động trước tiên, vội vàng phi thân ra
cửa lớn. Bỗng nhiên ánh sáng trắng chớp lóe, Dương Đỉnh Thiên hiện thân
trước mặt cách y ba trượng, một tay duỗi ngang chờ y tự nhảy vào.
Pháo Thiên Minh lâm nguy không sợ, đạp theo bộ pháp Nhạn Phi biến thẳng
ngang thành thẳng đứng, lao thẳng lên lỗ hổng lớn trên mái nhà mà y vừa rơi
xuống. Một tiếng rít vang lên, Vi Nhất Tiếu đuổi theo sau. Do tạm thời thay đổi
đường đi, Pháo Thiên Minh miễn cưỡng xông ra ngoài mái nhà là bị Vi Nhất
Tiếu nắm lấy tay trái.
Vi Nhất Tiếu ngưng tụ sương mù trong bàn tay phải. Xuất chưởng đánh về
phía hậu tâm Pháo Thiên Minh, lúc này một thanh kiếm bồng bềnh đâm tới từ
bên trái. Vi Nhất Tiếu hai tay trống không, lại thêm Pháo Thiên Minh giãy dụa,
vốn đã không thể tránh né. Hơn nữa nhát kiếm này của Kiếm Cầm nhắm rất
chuẩn, còn dùng chiêu Tổng Quyết mạnh nhất nhằm một đòn chết người...
Không có gì bất ngờ, khi Vi Nhất Tiếu vung chưởng phải đánh vào sau lưng
Pháo Thiên Minh, thanh kiếm cũng đâm thấu tim hắn.
Kiếm Cầm cười hí hí thu kiếm nói: "Cứu ngươi một mạng, ta muốn lì xì."
Pháo Thiên Minh vừa run rẩy vừa lấy ra ngân phiếu nói: "Ba ngàn... vàng,
lấy đi, con mẹ nó... Chưởng quái gì thế, chỉ bị thương nhẹ thôi, nhưng lại lạnh
run... Cho hai bộ y phục đắp lên người ta."
Lúc này Dương Đỉnh Thiên không đuổi theo Pháo Thiên Minh, vì hắn thấy
Thiên Thiên cầm một bình độc dược - ít ra hắn tưởng đó là độc dược - đi tới bên
cạnh hy vọng của Minh Giáo, tân tinh võ lâm, thần tượng của thiếu nữ, anh
hùng của nhân dân, giang hồ lãng tử - Trương Vô Kỵ. Hắn di chuyển tức thời
đến sau lưng Thiên Thiên, không nói tiếng nào xuất chưởng đánh xuống, Thiên
Thiên cũng không kêu không la hóa thành ánh sáng trắng, bình trên tay rơi
xuống đất, trên đó viết ba chữ lớn: Kim Sang dược
"Báo..." Một giáo đồ Hồng Thủy kỳ xông vào đại điện, thấy thi thể đầy đất,
không nhịn được sững sờ: "Báo cáo! Tứ đại môn phái phóng hỏa hậu viện của
chúng ta." Không đợi Dương Đỉnh Thiên trả lời, bên cạnh đã xông ra ngoài, vừa
thổi còi vừa hô to: "Quân địch đã công phá tổng đàn, Bạch Mi Ưng Vương và
nhi tử cùng Thanh Dực Bức Vương đã tử chiến. Hạ thể Trương giáo chủ trọng
thương, sinh tử chưa rõ. Lỗ tai của Dương lão giáo chủ và Dương Tả Sứ đều bị
chém đứt. Toàn bộ cấp cứu khẩn cấp tiếp viện tổng đàn."
"Còn lạnh không?" Kiếm Cầm cởi hết trang bị của mình đắp lên người Pháo
Thiên Minh. Hai người vẫn đứng trên mái nhà. Đây là mưu kế của Pháo Thiên
Minh, chỗ nguy hiểm nhất là an toàn nhất. Kiếm Cầm nào biết Pháo Thiên
Minh sợ mình run rẩy quá mức, khinh công không tốt, sẽ mất mặt.
"Khá hơn... nhiều rồi!" Trên người Pháo Thiên Minh quấn đầy áo quần, hai
tay thi triển Thiên Hỏa Phần Thế đun Cocacola. Sau khi uống nửa chai, cuối
cùng y cũng thở dài nhẹ nhõm. (Cocacola thêm lát gừng, sôi sáu phút rồi uống
cả. Hiệu quả còn hơn thuốc cảm, quan trọng nhất là... rất rẻ.)
"Ta phát tài rồi..." Pháo Thiên Minh run rẩy nhưng vẫn không quên khoe
khoang một câu.
"Đức hạnh!" Kiếm Cầm thấy Pháo Thiên Minh run lẩy bẩy thật đáng thương
bèn dựa sát vào người Pháo Thiên Minh giúp tăng nhiệt độ.
"Ta thấy... qua một bộ phim. Nhà gái phải cởi hết... mới có hiệu quả..." Nói
chưa dứt lời, Kiếm Cầm thuận tay giơ móng tay ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy
một miếng thịt nhỏ trên tay Pháo Thiên Minh, cấu xong xòn xoay một trăm tám
mươi độ. Thấy Pháo Thiên Minh đau đớn định kêu lên, chỉ trong nháy mắt, cô
đã nhét một cái khăn tay vào trong miệng y.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngũ Hành kỳ nghe nói các đại BOSS người chết kẻ tàn phế, không còn ai
hoàn chỉnh, lập tức rối loạn trận cước, lại thêm ánh lửa rực sáng trên đỉnh đầu,
khói đen ngút trời, ý chí chiến đấu lại giảm sút thêm vài phần, ngay cả bước
chân lao về phía đại điện bảo vệ Thánh Hỏa cũng có vẻ rất nặng nề.
Ngược lại, các đệ tử khác đã nhận được tin: Thanh Mai anh hùng, Kiếm
Cầm đại mỹ nhân và Thiên Thiên mỹ thiếu nữ đã diệt trừ hai phần ba số BOSS,
đồng thời đánh trọng thương hai BOSS lớn nhất, hơn nữa còn ba xác BOSS
chưa kịp lục soát trong đại điện...
Ai nấy cầm binh khí gầm gừ lao lên núi, không đọc thông báo tiếp. Đặc biệt
là hành động của đệ tử Võ Đang càng đáng khinh, tuy khinh công giỏi nhưng
chạy lên núi cố ý giẫm đạp lên đầu các môn phái khác, không buồn nhìn đối
tượng là ai. Ví dụ như Nhất Kiếm Đoạt Tâm nổi giận đùng đùng vì dọc đường
bị giẫm đạp lên đầu đến sáu lần. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK