Xa nghiêng đầu nhìn Đoạt Tâm Kiếm nói: "Thấy chưa! Lừa hắn làm sao
được. Nhìn đây!”
Xa quay đầu lại nhìn Pháo Thiên Minh, đột nhiên giơ tay đặt lên vai hắn làm
nũng: “Đi đi mà. Người ta muốn ngươi đi cơ!”
Pháo Thiên Minh đứng dậy nói: "Được được được. Ta đi là được! Ta thà bị
NPC bắt đi đốt đèn trời, còn hơn bị ngươi làm cho nôn mửa chết!"
Pháo Thiên Minh nhìn Kiếm Cầm và Thiên Thiên trước mặt, cố áp chế cục
tức dâng lên trong lòng, quay đầu sang nhìn về phía bốn đại sư huynh: “Tiểu đội
chỉ có ba người thôi à? Ba người ban ngày ban mặt lẻn vào tổng bộ Ma Giáo ám
sát?”
Tử Phi Tử nhún vai đáp: "Dẫu sao thì Nga Mi bên ta, không có cao thủ tuyệt
học nào, các ngươi còn đối đầu với đám BOSS cao cấp cả, không huy động cao
thủ tuyệt học trở lên, đến đó làm gì? Còn ta thì phải ở lại chỉ huy phản kích theo
tin tức các phản hồi, không thể đi được."
Xa cũng bất đắc dĩ nói: "Long Thành và Trùng ngỏm rồi, bên này ta cũng
tìm không ra cao thủ tuyệt học nào cả!"
Chuyện này Pháo Thiên Minh biết rõ. Lúc hỗn chiến hôm trước, y đã thấy
Long Thành và Trùng nhảy thoát khỏi cạm bẫy, Xa nhắm ngay hai tên này cho
một chưởng đánh về.
“Hoa Sơn quả thực có một người, ngươi cũng biết đó, là Khoai Lang. Chỉ có
điều khinh công và nội công của cô ấy đều ở mức trung bình, ngươi có muốn
hay không?”
“Ha ha! Tình huống của Võ Đang ngươi hiểu rõ hơn ta, ngoại trừ hai chúng
ta, tất cả đều là loại đà điểu.” Tinh Ảnh cười ha hả nói.
Pháo Thiên Minh cười ha ha với Pháo Thiên Minh, nói thật y gặp Thiên
Thiên vẫn tương đối xấu hổ. Nếu nói Tử Phi Tử thì người ta là nam nhân, nhiệm
vụ Diệp Cổ Thành là xung đột nhau rõ ràng, nhưng nữ nhân thì chưa biết được.
“Không sao, đó là xung đột nhiệm vụ, ta hiểu!” Thiên Thiên thì thầm một
câu: “Cho dù xung đột nhưng cũng quá hẹp hòi.”
Pháo Thiên Minh coi như không nghe thấy, ba người hiện giờ đang ở trên
vách núi bên trái. Pháo Thiên Minh hoàn toàn phủ định ý tưởng ngu ngốc của
bốn tên đại sư huynh: lợi dụng ưu thế võ công giết ra một con đường máu đi
thẳng tới tổng đàn. Y cho rằng bản thân luôn luôn rất kín tiếng, đặc biệt là lúc
làm việc trộm cắp cần rất kín đáo. Vì thế đi vòng tới vị trí hiểm yếu. Dùng dây
thừng và thiết kiếm làm công cụ trợ giúp, hỗ trợ hai nữ nhân lặng lẽ lẻn lên trên.
Quá trình cũng rất đơn giản, Pháo Thiên Minh vận khinh công, nhìn thấy
khe hở thì cắm kiếm vào bên trong, sau đó buộc dây thừng vào thân kiếm... Tất
nhiên là trên chuôi kiếm, nếu không sẽ ngã chết người. Còn hai nữ nhân thì một
trước một sau trèo dọc theo sợi dây là được.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên vách núi là một bụi hoa đỗ quyên, so với hoa đỗ quyên bình thường thì
thấp hơn, chỉ cao đến đầu gối, rõ ràng không thể che được người. Nhưng rất
may cách đó trăm thước có một loạt kiến trúc thấp bé, chỉ cần nhìn là biết đó là
khu vực tạp viện của tổng đàn, chỉ có vài NPC chặt củi.
“Nơi này có nhà bếp! Ai có độc dược?” Thiên Thiên hỏi sau khi giết người.
“Có...” Pháo Thiên Minh nghĩ tới Thập Tương Nhyễn Cân tán là lập tức sửa
lại: “Không có!”
“Có hay không có?”
“Không có!”
Kiếm Cầm bổ sung một câu: "Lần này có thể có!"
Pháo Thiên Minh lắc đầu: "Lần này thật sự không có!"
Kiếm Cầm lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Pháo Thiên Minh suy nghĩ: "Theo những bộ phim võ hiệp, bây giờ chúng ta
nên lén lút leo lên nóc tổng đàn nhà người ta, rình nghe xem người ta đang bàn
bạc điều gì?"
Kiếm Cầm kinh ngạc nói: "Giữa ban ngày ban mặt?"
Pháo Thiên Minh nói: "Nếu ngươi có chủ ý hay hơn thì cứ nói?"
Kiếm Cầm im lặng không đáp.
Pháo Thiên Minh mới phát hiện ra, leo lên nóc nhà người ta thật sự là một
kỹ năng. Giống như chơi trò đột kích, vừa lẩn tránh đệ tử tuần tra, vừa tiếp cận
mục tiêu. May mắn thay khu kiến trúc này đều là nơi ở liền kề, ba người chỉ cần
trèo qua mái nhà là có thể đến được đại điện. Có điều ba người chưa hề làm
nghề này, nên mặc dù không đạp vỡ ngói, nhưng vẫn gây ra không ít động tĩnh.
Nguyên nhân chính là do chất lượng ngói kém, nhiều viên cao viên thấp khác
nhau, nên mỗi bước đi đều có tiếng động. Hơn nữa, dẫu sao ba người cũng
không phải là dân trộm cắp chuyên nghiệp.
Lúc mò tới gần đại điện, Pháo Thiên Minh kéo hai nữ nhân sang, sau khi
nhẹ nhàng vạch mấy viên ngói, cảnh tượng trong đại điện hiện ra trước mắt ba
người. Ngồi ở chính giữa trên ghế chủ tọa là một thiếu niên, tám chín phần
mười chính là Trương Vô Kỵ. Bên trái sảnh là người quen của Pháo Thiên Minh
- Dương Tiêu, xét bề ngoài như vậy thì tám chín phần mười là JJ đã hồi phục
rồi.
Danh Sách Chương: