"Ồ? Vậy ra là người của Bành Vân tiêu cục, đưa cái hộp lại đây!"
Pháo Thiên Minh nói: "Chờ đã! Cái này còn phải gặp ông già nhà cô mới
được đưa."
"...Thu hồi vũ khí, để bọn họ lên đây."
... Cách hồ là một quảng trường nhỏ.
"Gặp bản vương, sao còn không hành lễ?” Trước mặt Pháo Thiên Minh
không xa, một người trung niên béo như heo đang ngồi, bên cạnh là một mỹ
nhân phong tình vạn chủng. Nghe nói con heo chính là Quốc chủ, còn bên cạnh
là Vương phi.
Pháo Thiên Minh kéo Hồ Thiết Hoa định quỳ lạy hỏi: "Có chứng minh thư
không?" Rồi dùng giọng Quốc chủ có thể nghe thấy nói với Hồ Thiết Hoa:
"Khó mà đảm bảo không phải là giả!"
"Sao có thể!" Hồ Thiết Hoa nói: "Bách tính ăn còn không đủ no, vẫn có thể
béo như thế này, chắc chắn không thể giả được!"
"Bản vương chính là bản vương. Còn cần bằng chứng gì?"
"... Vương gì đó kia nín giận! Là thế này, dọc đường chúng ta đã gặp không
ít truy sát. Thôi thì thế này, chúng ta xem có phải là Vương phi dịch dung hay
không là được, bởi vì trong số mỹ nhân trước kia ta từng gặp không ai có thể
đẹp hơn nhan sắc của Vương phi. Chỉ cần chứng minh được Vương phi không
hề dịch dung, thế thì Quốc chủ đương nhiên là thật. Các ngươi thấy điều kiện
này thế nào?"
"To gan, người đâu..."
"Mẹ ngươi, dám cho người ta làm thịt ta, đến lúc đó các ngươi chỉ còn cách
đi núi Võ Đang lấy hàng!" Pháo Thiên Minh rất tức giận, rượu mời không uống
muốn uống rượu phạt, đồ đang trong túi ta. Ngươi ra vẻ cái chiêm!
"Ngươi làm vậy có phải lưu manh quá không?" Hồ Thiết Hoa thì thầm bên
tai Pháo Thiên Minh.
"Được! Ta cho ngươi xem một chút cũng không sao." Vương phi tươi cười
đứng dậy nói: "Quốc vương, hai vị anh hùng này chắc chắn đã chịu nhiều khổ
cực, thận trọng như thế cũng là bình thường, cho dù để họ kiểm tra một chút
cũng có gì ngại?"
"Giả!" Trong lòng Pháo Thiên Minh và Hồ Thiết Hoa đồng thời hô lên. Làm
gì có chuyện Vương phi vui vẻ để người ta sờ soạng như vậy, mà còn ngay
trước mặt chồng mình. Lý do đồng ý chỉ có một: bắt lấy huyệt đạo của Pháo
Thiên Minh.
"Lên đi lão Hồ!" Pháo Thiên Minh đẩy người lui về phía sau năm trượng,
còn Hồ Thiết Hoa thì tiến lên hai bước, lúc này sắc mặt Vương phi mới thay
đổi.
Vương phi mỉm cười, bước từng bước một tiến lại gần, Pháo Thiên Minh lùi
thêm hai bước, Hồ Thiết Hoa lại tiến thêm một bước đến chỗ Vương phi, ba
người dừng lại. Tay phải Hồ Thiết Hoa vận lực chực chờ phát động, tay trái nhẹ
nhàng vuốt lên mặt Vương phi. Thuật dịch dung khác với mặt nạ dịch dung.
Cao thủ dịch dung nhìn bề ngoài căn bản là không nhận ra được, nhưng chỉ cần
chạm vào làn da là có thể cảm nhận được khác biệt.
Pháo Thiên Minh đã dồn mười thành lực xuống chân, chỉ cần thấy không
đúng là bảo đảm y sẽ quay người chạy thục mạng mà không hề quay đầu lại.
Căng thẳng, ngoài căng thẳng ra chỉ có căng thẳng. Không khí này thậm chí còn
khiến cả Vương phi cũng phải căng thẳng theo. Khi Hồ Thiết Hoa vuốt tay lên
da Vương phi, chợt Vương phi ho nhẹ một tiếng, Hồ Thiết Hoa đang trong trạng
thái sẵn sàng phát động, lập tức phản ứng lại, đưa tay phải đánh ra...
"Dừng tay!" Hồ Thiết Hoa vung quyền nửa đường, nghe thấy lời này, vội
vàng thu lực lại, nhẹ nhàng ấn một cái lên bụng Vương phi, sau đó lùi lại vài
bước rồi phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị thương nặng do nội lực phản
chấn. Không phải Hồ Thiết Hoa không biết làm như vậy sẽ tổn thương bản thân,
nhưng trước lời nói của người kia, hắn không thể không nghe theo. Pháo Thiên
Minh nhìn về phía lều bên vải trái. Đứng dưới tấm rèm quả nhiên là Sở Lưu
Hương.
Pháo Thiên Minh tiến lên đỡ lấy Hồ Thiết Hoa, vừa vặn lúc đó Kiếm Cầm
đem thuốc trị thương tới, hỏi: "Người này thật hay giả?"
"Thật, tuyệt đối là hắn." Hồ Thiết Hoa trả lời khẳng định. Thuật dịch dung
cao cường nhất cũng không thể che giấu được trước người thân cận nhất. Bởi vì
họ quen thuộc với động tác, thói quen, thậm chí cả đi đứng của đối phương, chỉ
cần một chút không hợp nhịp, Hồ Thiết Hoa sẽ không khẳng định như vậy. Vậy
nên người này chính là Sở Lưu Hương.
"Người của Hoa Sơn đâu?" Pháo Thiên Minh hỏi.
"Hoa Sơn nào cơ? Ta không biết ngươi đang nói gì?" Sở Lưu Hương vừa trả
lời vừa đến gần Hồ Thiết Hoa hỏi: "Hàng hóa ở đâu?"
Lúc này Hồ Thiết Hoa không khách khí, một tay túm lấy mặt Sở Lưu
Hương. Sở Lưu Hương như đã biết trước, không hề nhúc nhích. Hồ Thiết Hoa
nắn xong, gật đầu với Pháo Thiên Minh. Bốn con mắt đối diện, trong lòng nghi
hoặc vô cùng.
Phải biết Sở Lưu Hương thật ít nhất cũng phải quan tâm đến vết thương của
bằng hữu, chứ không phải chỉ lo đến hàng hóa trước. Nhưng Hồ Thiết Hoa lại
hoàn toàn khẳng định người trước mắt chính là Sở Lưu Hương. Hơn nữa, hắn
còn khẳng định một điều, Vương phi kia cũng là thật.
Danh Sách Chương: