๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau khi hai người hít thở một hơi dài, phát hiện trên lối đi vào hang động có
một cỗ kiệu đang đứng đó im lìm...
Ám khí, trong mắt một số người là loại hèn hạ, đồ vô sĩ, vì ám khí khó lòng
phòng bị.
Pháo Thiên Minh cũng biết ám khí, hơn nữa còn là ám khí cao cấp. Trong
giang hồ Tiểu Lý Phi Đao đã là một tồn tại vô địch.
Y còn biết kẹp ám khí, cho dù có là thứ gì bay tới, trong ba phát ám khí tất
sẽ kẹp được một cái.
Nhưng Vô Tình không những có ám khí cao siêu, hơn nữa không ra tay thì
thôi, vừa ra tay đã là một trăm tám mươi viên, mỗi viên đều có thể khiến người
chết oan chết uổng.
Đối mặt với cao thủ như thế, Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư không tự
tin, không chỉ không tự tin mà còn không chút hy vọng. Bọn họ từng chứng
kiến Vô Tình ra tay, càng hiểu rõ sự lợi hại của cỗ kiệu này. Theo truyền thuyết,
cỗ kiệu này đầy ắp cơ quan, bất luận là thần thâu khinh công cao cường hay anh
hùng võ công siêu quần, không ai có thể lại gần cỗ kiệu trong vòng ba bước.
Trong nháy mắt nó có thể phóng ra chín mươi bảy viên ám khí, đánh bất kỳ sinh
vật nào thành cái sàng. Giang hồ còn đồn đại rằng, tài năng ám khí của Vô Tình
đã đạt cảnh giới xuất thần nhập hóa, ám khí không chỉ bắn thẳng mà còn có thể
quẹo ngoặt, thậm chí có thể lặn xuống đất rồi tấn công thẳng vào kẻ địch.
Có điều, Vô Tình vẫn là người, là người thì có nhược điểm. Điểm yếu lớn
nhất của Vô Tình là rất có tình cảm, thường bị nữ nhân lừ gạt lòng vòng. Những
nữ nhân này xuất hiện đều là để làm tổn thương trái tim của hắn, hắn cũng rất
sẵn lòng chịu thương tâm. Mặc dù chu kỳ gặp phải nữ nhân tiếp theo làm hắn
thương tâm hơi ngắn, nhưng không thể phủ nhận đây là điểm yếu lớn nhất của
hắn.
Nhưng... rất đáng tiếc, Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đều là nam nhân
tiêu chuẩn. Hơn nữa bọn họ hoàn toàn không tự tin có thể khiến Vô Tình yêu
mình...
Hai bên đều im lặng đối đầu, dường như sẽ cứ thế mãi mãi...
Pháo Thiên Minh không dám tiến lên, cũng không thể tiến lên, trong tứ đại
danh bổ y lo ngại nhất là Thiết Thủ. Nhưng hắn cho rằng nguy hiểm nhất vẫn là
Vô Tình.
Sống có gì vui thích, chết có gì đáng sợ?
Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu. Sau
đó, mỗi người rút ra một tấm kim bài, cùng hô lên: "Đừng bắn, chúng ta được
sư phụ Gia Cát của ngươi sai đến diệt trừ Diệt Tuyệt Vương Sở Tương Ngọc tội
ác chất chồng."
Người trong kiệu vẫn im lặng. Nhưng sau khi Pháo Thiên Minh rút kim bài
ra, sát khí ngập trời đột nhiên biến mất. Sau hai phút, cuối cùng trong kiệu cũng
vọng ra giọng nói của Vô Tình: "Đi về phía trước. Gian cuối cùng."
Lời này vừa dứt, bọn Pháo Thiên Minh bọn đã hành động. Cả hai bước từng
bước một, thận trọng tiến lại gần kiệu. Trong kiệu không có phản ứng gì, bọn họ
chậm rãi đi ngang qua kiệu. Từ đầu đến cuối, kiệu vẫn bất động, không hề nhúc
nhích...
Nhưng lúc này Vô Song Ngư lại động thủ. Hắn đột ngột mở mười thành nội
lực, kết hợp Lý Đại Đào Cương gia tăng công kích, quay đầu hướng về phía cỗ
kiệu cách xa 20cm, hét lên: "Giết!"
Từ khóa: Hang động, mười thành nội lực, Lý Đại Đào Cương.
Dù có chuẩn bị tâm lý, song sóng âm ấy vẫn khiến Pháo Thiên Minh choáng
váng, đầu óc trống rỗng trong giây lát, hơi chút xây xẩm mặt mày.
Pháo Thiên Minh vén màn kiệu. Cho dù tinh xảo đến đâu, kiệu cũng chỉ là
một công cụ, như quả bom hạt nhân. Dù nguy hiểm thế nào, nó cũng không có
lực sát thương. Chỉ có con người mới có thể giết người. Như đã đoán trước, Vô
Tình trong kiệu đã ngất đi...
"Huynh đệ, không có nội lực mà xông xáo giang hồ. Xem đó, chỉ hét một
tiếng là ngất ngay, thật sự chẳng có thử thách gì." Pháo Thiên Minh lục soát
khắp người Vô Tình, người thì không được giết, giết rồi về điểm hồi sinh không
rơi đồ. "Đừng tưởng nội lực vô dụng. Nhìn bên ngoài kìa, nội lực yếu ớt thiếu
điều bị khói làm ngất ngay tại chỗ. Phải học Thiết Thủ nhà mình, hai mươi cao
thủ cũng không hạ nổi hắn, trái lại chết mất không ít." Đòn của Pháo Thiên
Minh không phải vô dụng, đây là bài học xương máu từ Lệnh Hồ Xung. Năm
xưa nhiệm vụ tuyệt học trong ngục, Pháo Thiên Minh đã hỏi Lệnh Hồ Xung vào
đây như thế nào? Người ta đáp bị hôn mê bởi tiếng rống, rồi không biết gì nữa.
Tại sao lại bị rống tới choáng váng? Bởi không có nội lực.
Lục soát người sống thực sự hiệu quả hơn lục soát thi thể, theo thống kê,
tổng cộng có 18 thanh phi đao rác rưởi, 27 mũi tụ tiễn rác rưởi, khoảng 100 ám
khí rác rưởi khác. Chỉ riêng tay áo của Vô Tình, Pháo Thiên Minh đã moi ra
được 20 mũi phi châm.
Chậc... Cuối cùng! Trời không phụ lòng người, Pháo Thiên Minh lấy ra một
quyển sách, Vô Song Ngư nhòm lại, trên sách viết bốn chữ lớn: "Ám Khí Tinh
Yếu". Giới thiệu: Người học được bí tịch này có thể đồng thời sử dụng số lượng
ám khí gấp ba so với quy định ban đầu. Ý là Pháo Thiên Minh có thể phóng ra
cùng lúc hai thanh phi đao... Nhưng thật ra cũng chẳng mấy ích lợi! Pháo Thiên
Minh dám khẳng định phóng hai phi đao phải dùng đến hai mươi thành nội lực.
Người khác xài ám khí chỉ cần một thành nội lực là đủ. Còn ám khí của mình
phải nhờ hoàn toàn vào nội lực mới đảm bảo độ chính xác.
Danh Sách Chương: