Bốn người này đều biết nhau, nhưng không ai là bằng hữu. Độc Hành từng
có hiềm khích với Pháo Thiên Minh và gã người Nhật. Diễn viên quần chúng B
từng có hiềm khích với Pháo Thiên Minh và gã người Nhật. Gã người Nhật lại
từng có hiềm khích với mọi người. Chỉ riêng Pháo Thiên Minh khá lương thiện,
chỉ tương đối khúc mắc với gã người Nhật. Cho nên bốn người không nói gì, ai
nấy tự bám theo trái phải Huyết Hà xa.
Bốn người này có tính cảnh giác rất cao, không chỉ với Huyết Hà xa, mà còn
với ba người đồng hành. Bốn người này ai cũng có khả năng lạnh lùng hạ sát
chiêu tới người khác, hơn nữa đều hợp tình hợp lý. Độc Hành vẫn là Viên
Nguyệt loan đao che ngực. Hai tay gã người Nhật nửa kéo nửa cầm đao Nhật
Bản. Tay diễn viên quần chúng B luôn ở trong túi vải. Tay phải Pháo Thiên
Minh cầm Huyễn Ảnh kiếm, tay trái sẵn sàng lấy đồ từ trong túi.
Một xe bốn người rất ăn ý chạy trên đường lớn, gặp đoạn đường hẹp, Pháo
Thiên Minh và Độc Hành tăng tốc đi phía trước, còn gã người Nhật và diễn viên
quần chúng B thì theo sát theo phía sau xe.
Mặt trời cuối cùng cũng lặn, vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời. Không rõ là
canh giờ nào, tiếng huýt gió vang ra từ trong xe ngựa, tám con ngựa đồng loạt
dừng bước. Bốn nam nhân cũng đồng thời dừng bước. Một NPC trung niên tóc
bạc kéo rèm xe, ngồi vào vị trí xa phu, lấy ra ít lương khô bắt đầu nhai nuốt.
Độc Hành và gã người Nhật không cử động. Pháo Thiên Minh và diễn viên
quần chúng B thì từ từ tiến lại gần NPC.
"Ta tên Nhậm Cuồng." NPC nói một câu, quay đầu về phía với diễn viên
quần chúng B: "Cầm một bao Băng Phách mà muốn giết ta à? Đúng là mộng
tưởng hão huyền."
Điễn viên quần chúng B nhẹ cười nói: "Đây không phải Băng Phách bình
thường." Rồi tiến thêm hai bước nữa.
Nhậm Cuồng hỏi: "Có nổ không?"
“...” Diễn viên quần chúng B im lặng không trả lời.
"Thiên Lý Băng phong, nội lực phát động Băng Phách nổ tung bên người
đối thủ làm giảm 30% khả năng hành động và nội lực của đối thủ. Hơn nữa còn
kèm theo cho ba mươi phần trăm tỷ lệ đóng băng hoàn toàn. Ngươi thu thập túi
Băng Phách này, không dưới một tháng là không thể lấy được phải không? Ta
khuyên ngươi đừng lãng phí." Nhậm Cuồng không quay đầu lại nói.
Diễn viên quần chúng B dừng bước, thở dài nói: "Một tháng rưỡi mới góp
nhặt được hai viên Thâm Hàn Băng Phách này, vốn chuẩn bị để đối phó với tên
khốn kiếp chết tiệt nào đó."
Pháo Thiên Minh bất mãn nói: "Này! Nói năng sạch sẽ một chút đi!"
Nhậm Cuồng nhìn Pháo Thiên Minh một hồi: "Chậc chậc, thật sự còn có
một cao thủ. Còn là một cao thủ rất không đơn giản."
Pháo Thiên Minh xấu hổ chắp tay: "Quá lời quá lời." Nhưng vừa hạ tay
xuống, Pháo Thiên Minh đã phát hiện Nhậm Cuồng đã quay trở lại trong xe
ngựa.
"Không phải là quá lời, mà là thán phục! Bạo Vũ Lê Hoa Châm, một trong
tam đại ám khí. Trong phạm vi mười lăm mét, người ngăn giết người, Phật ngăn
giết Phật. Há chỉ đơn thuần là quá lời thôi ư?"
Pháo Thiên Minh xấu hổ thu hồi Bạo Vũ Lê Hoa Châm đang nắm trong
lòng bàn tay phải: "Nào có! Ra nói chuyện đi, ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu." Tên
rùa đen khốn kiếp này thành tinh rồi, cho ta thêm năm bước, không biến ngươi
thành than tổ ong tức là trời không có mắt.
Nhậm Cuồng cười lớn một tiếng, xuất hiện trên nóc xe ngựa, nhìn bốn
người chơi đông tây nam bắc nói: "Các ngươi có thứ ép đáy hòm, đáng tiếc
thay. Đáng tiếc các ngươi không đồng tâm hiệp lực. Nếu không, cho dù ta đang
ở trong xe ngựa, cũng phải tốn không ít công sức mới có thể đuổi các ngươi đi."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Vậy xin hỏi phải làm thế nào mới có thể giết được
ngươi?" Trên đời này, chỉ có một mình Pháo Thiên Minh mới có thể hỏi ra câu
như vậy.
"Đặt câu hỏi không sai, ta có thể nói cho ngươi biết. Chỉ cần ngươi có thể
vào trong xe, ngươi sẽ không chịu ảnh hưởng của huyết vân, cũng có thể giao
chiến công bằng với ta."
"Nếu không thì sao?"
"Nếu cho dù Thiên Vương lão tử tới đây cũng không làm gì được ta."
"Hả? Ngươi dám đứng như thế này cả ngày, ta sẽ cho ngươi biết chữ tử viết
thế như nào."
"Thú vị đấy. Ta ngông cuồng, ngươi còn..."
Chưa dứt lời, bốn thanh phi đao của Pháo Thiên Minh đã đột nhiên xuất
hiện. Lần lượt nhắm vào tim phổi và họng Nhậm Cuồng. Đến khi cầm được
thanh thứ năm, hệ thống báo mục tiêu đã biến mất. Trong giây lát ngắn ngủi
nhanh như chớp giật ấy, ngay cả Pháo Thiên Minh cũng không nhìn ra có trúng
yếu điểm hay không.
"Hay lắm! Hay cho một Tiểu Lý Phi Đao, đi!" Nhậm Cuồng trong xe đã bị
thương không nhẹ, không dám dừng chân, trực tiếp thúc ngựa lên đường.
Ngựa chưa kịp xuất phát, từ trong bùn trước ngựa đã có người lao ra, hô
bằng tiếng Nhật: "Nghênh Phong Nhất Đao trảm!" Thế như cầu vồng, mang
theo đao quang dài hai mét, quyết chém cả ngựa lẫn xe làm đôi.
Danh Sách Chương: