"Con mẹ nó, Thanh Mai Chử Trà tới rồi, mọi người cẩn thận." Đám người
giữ bảo vật hô to.
Pháo Thiên Minh tới bên ngoài, ba đội quân rất tự giác tránh ra một lỗ hổng.
Pháo Thiên Minh tiến vào tiểu đội bảo vệ, đội ngũ rất ăn ý tấn công theo ba
hướng trên-giữa-dưới. Nhưng chúng vẫn đánh giá thấp tốc độ rút kiếm của Pháo
Thiên Minh, trong lúc bọn họ còn không kịp phản ứng, đao mới rút ra nửa
chừng thì ba kiếm đã đâm thẳng vào cổ họng.
"Thương trận." Người ở giữa ra lệnh một tiếng, mười mấy cây thương dài
đều hóa thành đóa hoa thương, tổ hợp thành một đóa hoa mai bao trùm lấy Pháo
Thiên Minh. Pháo Thiên Minh vội vàng dùng Nhạn Phi dừng bước, bay ngược
trở lại. Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh: Cái dũng của thất phu, lần sau dùng
thủ đoạn thì hơn. Nhưng lần này phải trắng trợn cướp lấy, nhiều người đang
xem như vậy, không lấy được thì thật xấu hổ.
Pháo Thiên Minh bay vòng quanh rừng thương, bên trái xoay một vòng, đối
mặt với ba người chơi không thuộc môn phái tấn công. Ba vị này rõ ràng cũng
là nhân vật võ công cao cường, không hề hoảng hốt, đều dùng chiêu lưỡng bại
câu thương. Nhưng chiêu này của Pháo Thiên Minh chỉ là giả, trực tiếp ném
kiếm không dùng, nhảy ra phía sau lưng bọn họ, sau đó hòa làm một với tiểu
đội. Như vậy, dù bất kỳ trận thế nào cũng không có tác dụng, ra tay sợ đả
thương người cùng phe, không ra tay thì sợ bị mất mạng. Lo nghĩ đủ đường...
Còn Pháo Thiên Minh như cá gặp nước, gần thì dùng kiếm tay trái, xa thì
lao cả người lẫn kiếm tới. Kiếm cực nhanh, rất ít người có thể tránh khỏi chỗ
hiểm, ba kiếm đâm hạ hai người là con số bình quân. Có điều Pháo Thiên Minh
cũng không khá hơn là mấy, trên người mang vài vết máu, còn bị một cao thủ
chấn thành thương nhẹ. Lập tức không dám làm loạn nữa, chỉ có thể tìm khe hở
lao nhanh tới bên người người bảo vệ. Giết người cướp của, rồi kéo Kim La
Hán, mở toàn bộ nội lực, từ trên đỉnh đầu mọi người nhảy qua, biến mất nhanh
như chớp. Ngay cả với tốc độ đó y vẫn bị một cây thương đen đâm xuyên một
lỗ trên bàn tay, còn thân thể đang bị thương nhẹ mà mở toàn bộ nội lực nên
cũng rơi vào tình trạng bị thương nặng.
Đối đầu trực tiếp với quần chúng quả thật là tự cô lập mình với nhân dân,
câu nói này thật thấm thía.
Pháo Thiên Minh trong tình trạng bị thương nặng, khinh công giảm sút
nhiều, tuy thoát khỏi chiến trường nhưng vẫn bị đám đông vây quanh. Ai cũng
biết chấm đỏ này là gần cửa hàng của hệ thống nhất, cũng có khả năng mang ra
ngoài nhất, đừng nói một mình y, cho dù là mười Thanh Mai ác ma thì mọi
người cũng muốn thử xem.
Sau khi tả xung hữu đột tiện thể sau lưng treo thêm hai mạng người, Pháo
Thiên Minh thật sự không thể xông qua vòng vây của đám đông. Nếu cứ thế
này, đừng nói bảo bối không giữ được, chín phần mười là chính mình sẽ chết
thẳng cẳng. Vì vậy, hắn lập tức quyết định biến mình thành người trong đám
đông. Lập tức vận nội lực, tay trái vung lên, Kim La Hán bị y ném ra ngoài.
Mọi người thấy La Hán đã rời tay, không ai dám khinh suất chọc giận cao thủ
tuyệt học, tất cả đổ xô về phía La Hán. Dù sao, lạc đà gầy còn hơn con ngựa
béo, người bị thương nặng có thể còn kéo theo vài mạng người chết theo.
Thằng ngốc tiếp được đĩa bánh La Hán là một tên Ma Giáo. Chưa kịp hồi
phục từ cảm xúc mừng rỡ như điên, bảy thanh kiếm tám mũi đao mười hai
quyền đánh ập xuống hắn ta, lập tức hóa thành ánh sáng trắng. Một đệ tử Vu
Sơn phái cướp được Kim La Hán trước tiên. Nhưng người này có vẻ IQ trên
180, chỉ mừng rỡ nửa giây, lập tức quyết định giơ chân đá bay La Hán lên
không trung. Ba quyền bốn kiếm tấn công cũng lập tức dừng lại, cùng nhau
ngước mắt nhìn điểm đen sắp rơi xuống từ trên trời.
Bịch một tiếng, Kim La Hán rơi vào trung tâm của vòng vây. Mọi người
không hề động thủ cướp đoạt, vừa dò xét lẫn nhau, vừa gãi tai xem xem ai cướp
món đồ giá ba mươi vạn này.
"Huynh đệ mời trước đi."
"Mời ngươi, mời ngươi." Chiến trường bỗng trở nên cực kỳ hòa nhã, mọi
người gạt Kim La Hán sang một bên, bắt đầu tán gẫu với đồng bọn, tuy nhiên
ánh mắt vẫn lướt qua Kim La Hán. Nhưng có một điều chắc chắn, người đứng
gần Kim La Hán nhất cũng cách đến năm mét, không ai bước thêm một bước
nào. Lúc này, Pháo Thiên Minh cũng ngồi cách Kim La Hán năm mét, gãi tai
suy nghĩ. Sau khi uống vài gói thuốc, chuyển trạng thái thành bị thương nhẹ,
hắn y vội vàng chạy đến xem trò vui, cũng chuẩn bị thoát ly quần chúng.
Đám đông cũng không có ý định tấn công y vì có khoản tiền lớn ở bên cạnh.
Huống hồ, vốn không có thù oán gì nhiều, cho dù có oán hận, bây giờ quên đi
một lúc cũng là điều khôn ngoan
Danh Sách Chương: