Lúc này một tiểu đội hai mươi người chạy thẳng tới, thấy nhiều người vây
quanh xem bảo bối cũng chẳng thấy lạ, trực tiếp hô to: "Tránh đường!" Đám
đông rất tự giác nhường đường, đội trưởng tiểu đội đi vào một cách đắc ý: hóa
lai danh tiếng của mình lừng lẫy thế!
Nhưng trong nháy mắt tay vừa chộp lấy La Hán, hắn thấy một người còn nổi
tiếng hơn mình nhiều – Thanh Mai Chử Trà. Y đang ngồi bệt dưới tuyết chơi
bài, mặt đầy vẻ đáng tiếc nhìn hắn. Hắn như hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng đã quá muộn. ám khí, chưởng, kiếm, đao, thương, côn che phủ cả bầu
trời tấn công tiểu đội hai mươi người. Chỉ một lượt đã đánh bay hai phần ba
nhân mã, một lượt nữa, tiểu đội hai mươi người chết sạch. Mọi người thu binh
khí, trò chuyện bình thường, uống rượu, giữ khoảng cách năm mét với bảo bối.
Ai cũng hiểu được một thương nhân có chút danh tiếng vĩnh viễn không thể
thoát khỏi các bộ ngành quốc gia thuế vụ, vệ sinh như ruồi nhặng quấy rối. Cái
gọi là súng bắn chim đầu đàn. Con chim này nói không nhất định là chim xấu,
chim xấu có đôi khi lại không ai dám đánh, mà chim tốt thì cơ bản là một phát
súng một con chết., Hoặc là ngươi có thể nuốt trôi thiên hạ, như là đường sắt
độc quyền, ngươi có âm độc hơn nữa cũng không thể làm gì được, hoặc là cụp
đuôi làm người, người khác quyên 20 ngươi không thể quyên 21, Ngươi không
có việc gì đi quyên một triệu, người ta sẽ điều tra ngươi lấy đâu ra tiền? Có phải
là tiền của ngươi không? Ngươi trốn thuế không? Hoặc là lần sau có quyên tiền
nhất định phải tìm quần chúng nhiệt tình như ngươi. Cho dù ngươi ăn bữa này
không có bữa sau, cũng sẽ có người không biết mệt nhọc nói với ngươi rằng,
lực lượng của tấm gương là vô cùng vô tận. Người chỉ có chết mới là anh hùng,
anh hùng còn sống vĩnh viễn bị người ta suy đoán động cơ hiểm ác của hắn.
Vì thế, chim đầu đàn rất khó sống, mọi người đều hiểu. Hàng ngàn người
mài dao nhìn bảo bối, mặc dù nước miếng nhễ nhại cũng không dám ra tay.
Pháo Thiên Minh cũng không dám, ngày trước từng độc chiếm 32 pho tượng La
Hán thất bại, nên việc cúi đầu sống khiêm nhường là điều cần thiết.
"Ba thiếu một, ai góp vui?"
“Ta, ta.”
“Ai còn có bài tú lơ khơ đến góp vui nào, chơi cho qua thời gian.”
“Bán Cocacola đây, một tá một vàng, số lượng không nhiều lắm, muốn mua
nhanh lên.”
Quần chúng không rời đi, ai nấy đều luyến tiếc. Có ba vạn vàng, chẳng khác
nào có thể lấy được hai thanh binh khí cấp bậc cao, cũng tương đương với hai
môn tuyệt học. Ai cũng có ý muốn mạo hiểm, cho nên kêu gọi bằng hữu cùng
đánh mạt chược, đánh bạc, tán gái... cũng hết sức nhiệt tình.
Nhân số không thấy giảm bớt, chỉ thấy càng ngày càng đông thêm. Thỉnh
thoảng lại có một toán quân gia nhập, nhìn La Hán ở giữa hai cái, nuốt nước
bọt, rồi lặng lẽ kéo đến gần... trải khăn bàn ra, lấy thịt khô hạt dẻ ra ăn, bắt đầu
cắm trại nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, một người trong đội quân gồm trăm người cách La Hán hơn
hai mươi trượng, hét to: "Ngũ hồ đều là bằng hữu, bốn bể đều là đồng bào. Tiểu
đệ Ma Giáo Mộ Dung Du Du kính chào các vị, thấy mọi người cứ lãng phí thời
gian như thế cũng không phải cách, không bằng mỗi đội đều đưa ra một điều lệ,
để mọi người cùng bàn bạc xem phải giải quyết tình hình trước mắt ra sao.
Cũng coi như là giết thời gian, phải không ạ?"
Đám đông tụ tập ở đây gồm hàng trăm đội, nghe đề nghị của Mộ Dung Du
Du đều thấy có lý, bèn bắt đầu bàn bạc với nhau. Mộ Dung Du Du đi đến bên
Pháo Thiên Minh, chắp tay nói: "Chử Trà huynh đệ, tiểu đệ ngưỡng mộ tài năng
của huynh đã lâu, không biết huynh có ý kiến gì về việc này?" Trước tiên phải
thuyết phục được cái tên phiền phức này, nếu không chắc chắn sẽ gặp rắc rối
lớn. Giết y thì khó lắm, vì y không mang theo vật phẩm gì, mọi người cũng
không có địch ý với y. Nhờ vào khinh công, y vẫn có thể thoát khỏi vòng vây.
Chỉ có cách áp đặt luật lệ lên người y mới được.
Pháo Thiên Minh nói: "Ta không có vấn đề gì, ta đề nghị mỗi đội cử một
người ra, tổ chức đơn đấu. " Nói xong, đám đông la ó inh ỏi. Đơn đấu ư? Ai
dám tự tin đánh bại được y?
Pháo Thiên Minh cười nói: "Các ngươi thấy đấy, hỏi ta cũng vô ích thôi."
Mộ Dung Du Du ngồi xuống bên cạnh Pháo Thiên Minh, nói: "Nói thật,
chắc ngài cũng không quan tâm mấy đồng tiền này đâu nhỉ? Ngài hãy nghe tiểu
đệ nói đã, tiểu đệ sẽ làm một giao dịch với huynh đài, tiểu đệ sẽ cho huynh đài
biết thông tin và hình ảnh của nếu như kia trên diễn đàn, rồi huynh đài cứ theo ý
muốn, giờ thuận theo ý của đa số, cho dù họ đề ra luật lệ gì huynh cũng chấp
nhận nhé?"
Pháo Thiên Minh nhìn xung quanh rồi thở dài nói: "Được, ta đồng ý."
Danh Sách Chương: