Mục lục
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, một nam tử hung ác, sau lưng Vương cô nương, vung hai nắm đấm
ra, nhằm vào Xa chơi chiêu vây Ngụy cứu Triệu, khiến Xa phải thu chiêu, lùi
bước xuống đất. Nam tử lợi kia dụng thế thắng, tiến lên vài bước, hai quyền
vung ra tấn công huyệt Thái Dương của Xa. Nhưng bất chợt nam tử hung ác
phát hiện cặp mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía sau lưng mình, liền vội
vàng rút tay trái lại, lúc này mới nhìn thấy cặp mắt mọi người đổ dồn đến trên
người Vương cô nương, đúng hơn là một bàn tay đặt trên cổ Vương cô nương.
Đó là Tinh Ảnh lợi dụng lúc hỗn loạn, dựa vào khinh công lẻn đến phía sau
Vương cô nương, trực tiếp nắm lấy cổ họng của cô...
Hát Bất Túy nói trong kênh môn phái: "Phích Lịch, Chử Trà nói với ta, NPC
đến nhiều vậy nhất định là có nhiệm vụ nào đó liên quan đến Cái Bang, bảo
chúng ta cẩn thận một chút."
“Ừ, ta cũng nhận được tin tức, nhưng phe ta có gần mười vạn người, còn có
thể xảy ra chuyện gì?”
"Ta cũng nghĩ thế, chỉ cần chúng ta không nội chiến... Mọi người chú ý,
không ai được nhúng tay vào, cẩn thận phòng ngừa có kẻ gây bất lợi cho Cái
Bang chúng ta."
"Chuyện sau này tính sau, hôm nay mọi người cẩn thận một chút. Bất Túy,
có nên đi tra cứu tư liệu, xem có bẫy gì không?"
"Giờ mới ôm chân Phật e là không kịp. Trước tiên phải tra tên sách, tra ra ít
nhất cũng phải xem qua sơ sơ bên ngoài. Lại nữa, trò chơi rất khó mà không
giống với nguyên tác. Mọi người cẩn thận là được rồi. Hơn nữa chỉ cần mọi
người đồng tâm, ta nghĩ không ra là có thể xảy ra chuyện gì với số đông như thế
này?"
Hổ Trảo Tuyệt Hậu thủ không chỉ nhằm vào một vị trí nào đó, cổ tuy to hơn
so với không ít nơi khác, nhưng cũng là hình trụ, miễn cưỡng vẫn dùng được
chiêu này.
"Không nên!" Đoàn Dự, A Châu, nam nhân hung ác và Bao Bất Đồng cùng
hô lên một tiếng.
Tinh Ảnh nhìn sang Xa, Xa suy nghĩ một lúc rồi hỏi Mộc Uyển Thanh: "Cô
thấy thế nào?"
Mộc Uyển Thanh chưa kịp trả lời, Pháo Thiên Minh đã thay cô quyết định,
trực tiếp gửi tin nhắn cho Tinh Ảnh: Thịt! Sao phải nói nhảm lắm vậy. Rồi y đau
đớn kêu lên: "Đại hiệp xin hạ thủ lưu tình!"
Tiếng xương cốt gãy vỡ vang lên, Tinh Ảnh ném một thi thể thơm tho xuống
đất. Sau khi phủi tay ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Ồ? Sao lại chết? Ai làm vậy?"
Pháo Thiên Minh nhìn cái xác vô tội kia, thở dài sâu: NPC chính chủ chín
chưa ai ngỏm, ngược lại chết mất muội muội xinh đẹp vô tội nhất, thật sự là...
chỉ có thể trách cô thôi, làm người phải biết mình ở đâu, chẳng biết chút võ
công nào lại đi xen vào chốn giang hồ đông người xem trò vui làm gì. Nếu cô
không chết đầu tiên, giang hồ cũng còn là giang hồ, thịt mềm thì bị thịt cứng ăn,
huống hồ cô xinh đẹp mà chẳng biết võ nghệ. Chết như thế vẫn còn đỡ, nếu gặp
Điền Bá Quang, Âu Dương Khắc, kết cục mới gọi là kinh khủng... Mặc dù
người ta chưa kịp nói được mấy câu lời thoại đã ngỏm rồi...
Đang lúc mọi người còn đang ngơ ngác vì số phận của Vương cô nương,
một bóng người nhanh nhẹn ôm nỗi bi thương lao vào rừng hạnh.
"Biểu muội... biểu muội, sao muội lại ra nông nỗi này?" Một người trên ba
mươi tuổi mặc trang phục võ quan xuất hiện trước mặt mọi người, quỳ xuống
nắm tay thi thể thơm tho thê thảm ấy.
"Sao hắn lại nói tiếng Mân Nam vậy?" Vô Song Ngư thắc mắc.
"Xem nhiều Đông Thành Tây Tựu thôi." Pháo Thiên Minh cười giải thích,
đột nhiên sắc mặt thay đổi: "Khoan, vị biểu ca này, không phải là Bắc Kiều
phong Nam Mộ Dung - Mộ Dung đấy chứ sao?" Lật đật gửi tin nhắn cho Tinh
Ảnh: "Mau trốn đi!"
Nếu khinh công của Tinh Ảnh không phải để trưng cho đẹp, đã bỏ rất nhiều
công sức luyện tập, trừ phi có việc gì đó, Tinh Ảnh chưa từng di chuyển bằng
xe ngựa... Cho dù từ Phúc Châu đến Nhạn Môn Quan cũng chỉ dùng khinh công
đi đường. Mặc dù đã tử vong nhiều lần nhưng cấp độ vẫn luôn trên 15. Đợi khi
Mộ Dung Phục tỉnh táo trở lại mới biết hung thủ đã đi mất. Bản thân hắn thậm
chí không biết tướng mạo và tên tuổi kẻ thù. Một cơn thịnh nộ bị dồn nén không
cách nào phát tiết đành rơi xuống người khác.
Thấy sắc mặt hắn chẳng lành, Pháo Thiên Minh vội lùi bước chân trái định
bỏ chạy, nhưng đã muộn. Mộ Dung Phục dốc toàn lực lao tới bên cạnh Pháo
Thiên Minh, lạnh lùng hỏi: "Tên đệ tử Võ Đang kia tên gì?"
".... Ai?"
"Hắn chỉ thêm bạn với hai đệ tử Võ Đang, ngươi nói là ai?"
"A... Ngươi nói đến người ấy ư? Tên là cái gì Tam Phong ấy... Thật sự
không nhớ ra nổi, song ta biết hiện giờ người ấy đang ở núi Võ Đang, người này
rất ghét bị mắng. Ngài chỉ cần đến đó hô lớn một tiếng: Tam Phong ngu si!- ta
cam đoan người ấy sẽ lập tức xuất hiện." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK