"Tây Môn Xuy Tuyết, nếu ta cũng nói Diệp Cô Thành này là giả, ngươi có
giết ta không?" Lục Tiểu Phụng chớp mắt hỏi. Hắn đã nhận ra Diệp Cô Thành
đang kéo dài thời gian, phải lập tức dứt điểm ở đây, lột mặt nạ thật sự của Diệp
Cô Thành. Nhưng bây giờ hắn không chắc chắn Diệp Cô Thành rốt cuộc là ai,
là Thanh Mai Chử Trà, Chân Hán Tử thật hay là Kiếm Cầm. Hiện tại không thể
trực tiếp gọi tên, cách tốt nhất là ép buộc hắn phải ra tay.
"Không đâu." Tây Môn Xuy Tuyết điềm đạm nói: "Ta không giết bằng
hữu."
"Lục Tiểu Phụng, thằng ngu nhà ngươi, luôn miệng luôn nói ta là giả, mẹ nó
ngươi có chứng cứ gì không." Gương mặt Diệp Cô Thành không biểu cảm,
nhưng từ lời nói có thể nghe ra tâm trạng của hắn khá nóng này. Điều này càng
chứng minh suy đoán của Lục Tiểu Phụng, người này đã dịch dung.
"Chứng cứ ư?" Lục Tiểu Phụng cười một tiếng nói: "Chỉ cần ngươi ra tay
với ta, há chẳng phải đã rất rõ rồi sao?"
"Đồ ngu nhà ngươi, sao ngươi không để ta và Tây Môn huynh đệ giao thủ
vài chiêu trước đã, tại sao nhất định phải động thủ với ngươi mới biết được.
Hơn nữa ta cũng không giết bằng hữu."
"Thanh Mai Chử Trà, thế ngươi có giỏi thì đến giết chúng ta đi?" Có người
chơi tiếp lời, chính là ba mươi tên kia, mỗi người nói một câu, ầm ĩ náo loạn.
"Đến đây, đến giết chúng ta đi."
Diệp Cô Thành tức giận nói: "Đồ chó chết, giết chết lũ chúng nó đi."
"Được." Không rõ là Vô Song Ngư hay là Mã trả lời, mười người còn lại lao
thẳng về phía ba mươi tên kia. Còn mười người kia không nhúc nhích vì mười
người này là thân nhân, võ công cũng tầm thường. Mười đánh ba mươi, lập tức
đan xen vào nhau. Cho dù mỗi người ở phe chính nghĩa đều có võ công cao
cường, nhưng rõ ràng ba mươi tên hung ác kia cũng chẳng phải là đèn cạn dầu.
Chưa đầy nửa khắc, ai nấy đều thấy rõ, chính nghĩa nhất định có thể thắng hung
ác, nhưng sinh mệnh và phòng ngự của bọn tà ác quá cao, cần không ít thời
gian.
"Thôi đủ rồi! Tự ý giao chiến trong hoàng cung, chém đầu tại chỗ. Người
đâu, chuẩn bị nỏ lớn." Vài vệ binh trên cung điện gần đó đồng thanh đáp lại.
"Khoan đã." Lục Tiểu Phụng quan sát hai bên đã tách ra, một bên đã chết
ba, bên kia vẫn còn mười. "Cao thủ đương thời quyết đấu là việc trọng đại đến
mức nào, lũ chuột nhắt này còn ở đây quấy rối, khiến người ta vô cùng bất mãn.
Kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết đã rời vỏ, bao giờ kiếm của Diệp Cô Thành mới
rời vỏ?"
"Lục Tiểu Phụng, ngươi không tin ta đến mức đó sao? Ông đây chẳng qua
thay đổi chút ngữ điệu, ngươi lại đành lòng để hai mươi mấy người kia chịu
chết à?"
"Ta đành lòng." Lục Tiểu Phụng biết thời gian không còn nhiều, quả quyết
gật đầu. Bên kia đám người cũng đồng thanh đáp: "Đến giết ta đi!"
Diệp Cô Thành chậm rãi rút kiếm ra nói: "Ta học kiếm còn lại ba mươi năm
đã có thành tựu, nay có thể đánh với Tây Môn huynh một trận, không uổng ba
mươi năm học tập này. Đáng tiếc phải dính máu thường nhân... mong Tây Môn
huynh đừng ghét bỏ thanh kiếm thô tục này."
"Kiếm chính là kiếm, sao lại nói là thô tục?"
"Nói hay lắm, Thiên Ngoại Phi Tiên." Dứt lời, Diệp Cô Thành nhân kiếm
hợp nhất cuốn thẳng tới, chiêu kiếm này không chỉ khiến Tây Môn Xuy Tuyết
biến sắc, ngay cả vầng trăng tròn sáng ngời dường như cũng biến mất. Ánh sáng
duy nhất còn sót lại trong thiên địa chỉ có kiếm quang nhanh như điện, lạnh lẽo
như băng.
Trong khoảnh khắc ấy tất cả mọi người bao gồm Lục Tiểu Phụng đều hiểu
được một việc, Diệp Cô Thành trước mắt tuyệt đối không phải hàng lởm. Nếu
người này là hàng lởm, trừ phi Lục Tiểu Phụng là nữ. Mà Lục Tiểu Phụng là nữ
sao?
Không phải! Cho nên người này chính là Diệp Cô Thành. Lục Tiểu Phụng
bắt đầu lạnh run, nếu như Diệp Cô Thành ở đây, vậy Thanh Mai Chử Trà đương
nhiên là đi giết Hoàng đế. Mặc dù có bốn vị cao thủ tuyệt đỉnh vẫn hầu hạ bên
cạnh Hoàng đế như trước, nhưng Lục Tiểu Phụng biết một việc, hạ tiện vô địch,
ý nghĩ xấu tùm lum. Đặc biệt là đối phó với bốn vị cao thủ chỉ có võ công mà
không có bao nhiêu chỉ số thông minh.
Lúc này không chỉ có Lục Tiểu Phụng buồn bực, mà hai mươi mấy người
đang hóa thành vệt sáng rời đi cũng đang rất buồn bực. Hiện tại ai cũng biết
chắc chắn người này không phải Pháo Thiên Minh. Cho dù y có song tuyệt học
cấp 100 cũng không đạt tiêu chuẩn như vậy. Tinh túy của chiêu này không phải
cứ dùng là được, mà là tự nhiên như nước chảy mây trôi, hoàn mỹ như thiên
nhân hợp nhất, rơi vào trên tay Pháo Thiên Minh nhiều lắm là máy thu gặt bạo
lực. Rất hiển nhiên bọn họ cũng bị Pháo Thiên Minh lừa gạt.
Làm như vậy cũng là vì Pháo Thiên Minh không có cách nào, y không bảo
đảm trong số bằng hữu không có ai như Chân Hán Tử, không cẩn thận để lộ tin
tức. Kế hoạch này nói đơn giản thì đơn giản, chỉ có Diệp Cô Thành đùa nghịch
theo theo Lục Tiểu Phụng và người chơi cờ, kéo dài thời gian. Diệp Cô Thành
xuất hiện ít nhất cũng khiến tứ thống lĩnh không có động tác gì khác, cho dù
bọn họ có nghi ngờ mình đi ám sát Hoàng đế cũng biết mình tuyệt đối không
phải đối thủ của tứ đại hộ vệ.
Danh Sách Chương: