Lúc này, bỗng nhiên Pháo Thiên Minh trông thấy cách mình ba mươi bộ có
một chấm đỏ nhỏ... Là máu! Y lập tức phản ứng, không nói hai lời liền vội vã
chạy lên đỉnh núi, trong lòng cảm thán: Hồ Phỉ này đúng là một nam nhân chân
chính.
Đến vùng đất bằng nhỏ trên đỉnh núi, Pháo Thiên Minh bắt đầu do dự không
biết nên làm gì nữa, liệu Hồ Phỉ có thực sự đuổi theo hay không? Nếu đổi lấy là
ta, trong hoàn cảnh không có thâm thù đại hận thì cũng không nỡ đẩy người
khác vào chỗ chết như thế này. Mình đã hẹp hòi còn như thế, chẳng lẽ người ta
còn hẹp hòi hơn mình chăng?
Người còn sống sao có thể chết vì nghẹn nước tiểu? Trong lúc chờ đợi, Pháo
Thiên Minh lấy ra hơn mười thanh kiếm, vận nội lực ném ra xa, dựng nên một
trận kiếm dày đặc dưới chân trong phạm vi mười trượng, sau đó gọi điện thoại
hỏi Đường Đường: "Đường Đường, cô nói xem Hồ Phỉ là người thế nào?"
Đường Đường trả lời: "Về tính cách à? Hình như chưa từng làm việc thiện
nào, hơn nữa hắn thuộc phe Lý Tự Thành, trong lịch sử Lý Tự Thành làm nhiều
điều xấu hơn điều tốt rất nhiều lần. Cho nên Lý Tự Thành chính là kẻ xấu, vậy
thì Hồ Phỉ chắc chắn không tốt lành gì. Hơn nữa, từ nhỏ Hồ Phỉ đã mang thù
hận muốn báo thù cho cha, nhưng kẻ thù lại chính là đại hiệp Miêu Nhân
Phượng. Sau đó Hồ Phỉ lại tán tỉnh con gái Miêu Nhân Phượng, rồi còn định
quyết đấu với nhạc phụ, dù nhạc phụ không thể coi là kẻ thù của Hồ Phỉ. Ta
cảm thấy Hồ Phỉ này cũng không ra gì, về sau chồng ta mà dám đánh nhau với
cha ta, ta nhất định sẽ thiến..."
Pháo Thiên Minh vội nói: "Khụ khụ, lập trường của ngươi như vậy rất
không ổn! Nhưng này, có thể so sánh một chút xem, ta và Hồ Phỉ ai hẹp hòi hơn
không?"
Đường Đường do dự hồi lâu rồi hỏi lại: "...Ngươi muốn ta trả lời thật sao?"
Pháo Thiên Minh liền nói: "...Thôi, thôi, khỏi trả lời!" Y tự nhủ, đúng là
mình có hẹp hòi chút ít, chẳng qua chỉ là thái độ với người yêu cũ hơi ác liệt
chút thôi. Chẳng lẽ gặp mặt còn phải nói: Ta chúc các ngươi hạnh phúc? Vớ
vẩn? Tốt nhất trước khi kết hôn thì chồng phá sản, tịch thu toàn bộ tài sản
luôn... Thế này mới đúng chứ! Hoặc là sau này phát hiện chồng bị liệt dương thì
cô ta có danh chính ngôn thuận sang nhà khác mượn giống! Thế thì lợi cho cô ta
quá...
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Pháo Thiên Minh không dám xuống núi, sợ
Hồ Phỉ vốn không có ý giết mình mà chỉ đợi ở dưới chân núi để bắt người khác.
Như vậy mình bất cẩn là nhảy vào hang hổ, chết oan chết uổng! Thà cứ chậm
rãi chờ đợi như thế này, dù có chết đói ta cũng cam tâm.
Kiếm mỏng được y thay mới mỗi năm phút, bốn đống kiếm của Pháo Thiên
Minh nhanh chóng hết sạch. Lúc này y cũng đã xây một bức tường tuyết cao
nửa thước chung quanh. Hồ Phỉ muốn vượt qua bức tường này mà không bị
phát hiện, Pháo Thiên Minh cho là tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Lại nói tới Ái Tâm tiểu đội tiếp nhận tin nhắn của Pháo Thiên Minh rồi lập
tức tăng tốc... Tuy nói là tăng tốc, nhưng tốc độ cũng chẳng nhanh lắm, trong số
họ không có nhiều cao thủ khinh công. Mọi người xung quanh đều để mắt vào
đội ngũ xa hoa này. Sau khi vào Tuyết Sơn, ba đội được công nhận là mạnh nhất
lần lượt là Tinh Anh đường của Huyết Ảnh, Hoàng Gia thiên đường của Lãnh
Nhược Tuyết, và đội ngũ bảy tám cao thủ này.
Hai nhánh trước đã bị diệt, hiện nay chỉ còn Ái Tâm tiểu đội vẫn còn trên
đường đến Trung Hải tuyết nguyên, tất nhiên mọi người đều chú ý đến họ. Vừa
thấy họ bất ngờ xuất phát, đương nhiên cũng liên tưởng đến Pháo Thiên Minh
tiên phong thám hiểm. Vì vậy mọi người xung quanh bắt đầu đi theo, hành động
này đương nhiên khiến tin tức lan truyền, thời khắc đó các người chơi ở ba phía
Đông Bắc Tây cũng bắt đầu tiến về đỉnh núi chính của Trung Hải tuyết nguyên.
Pháo Thiên Minh hai ngày qua sống rất nhàm chán, cũng rất bực bội. Mãi
vẫn không có tin tức đại đội bị Hồ Phỉ tập kích, vậy chỉ có thể nói rõ, rất có thể
địch nhân vẫn ẩn nấp gần đây. Hằng ngày thời gian rảnh rỗi ngoài việc chiêm
ngưỡng cảnh tuyết bất biến, chỉ có thể dùng để ăn uống và nói chuyện phiếm
cho qua thời gian. Y lĩnh ngộ sâu sắc: Ý nghĩa tồn tại của sinh mệnh là lãng phí,
đây là phủ định triết lý nhân loại cao siêu.
Đến chiều ngày thứ ba, cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng nhìn thấy người
chơi, trăm vạn con kiến trên đất tuyết bao la, từ bốn phương tám hướng ào ào
kéo đến. Mặc dù ai nấy đều có khinh công, nhưng gần trăm vạn người, bước
chân lớn đến mức khiến Pháo Thiên Minh ở trên đỉnh núi cũng cảm nhận được
rung chuyển nhè nhẹ. Lúc này bầu trời đột ngột thay đổi, bắt đầu đổ tuyết như
lông ngỗng.
Danh Sách Chương: