"Hừ! Ngươi là người ta không để vào mắt nhất." Giọng nói của Nhâm
Cuồng nhẹ nhàng vang lên từ trong xe ngựa, theo những lời này, Nhâm Cuồng
bay ra như từ trong xe ngựa, chân đạp đầu ngựa một tay bắt lấy chiêu thức của
gã người Nhật, sau đó nhẹ nhàng vỗ một cái, đánh bay gã người Nhật.
"Xem ngươi còn có bản lĩnh, ta tha cho ngươi một lần." Nhậm Cuồng thấy
Pháo Thiên Minh lục túi đồ, vội vàng chạy về xe ngựa. Hắn không có hứng thú
thử nghiệm Bạo Vũ Lê Hoa châm. Cái đó không phải dùng võ công phát động,
huyết vân hoàn toàn không có hiệu quả giảm bớt.
Gã người Nhật rơi xuống đất, vừa khom lưng tỏ vẻ tôn trọng và cảm tạ lòng
khoan dung của cường giả buông tha cho mình thì đã hóa thành ánh sáng trắng.
Độc Hành giết người xong, một mình ngăn xe ngựa, đứng ở bên ngoài huyết
vân. Hắn nghịch thanh đao trong tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bảy chữ nhỏ
trên thân đao: Tiểu lâu nhất dạ thính phong vũ.
"Đao này tên là Viên Nguyệt loan đao." Độc Hành từ tốn nói.
Ba giây sau Nhậm Cuồng trầm mặc nói: "Được lắm! Được lắm!"
"Là đao tốt, đáng tiếc ta vẫn không cách nào sử dụng chiêu cuối cùng của
nó, thật không thể không nói là một loại tiếc nuối."
"Bây giờ thì sao?"
"Bây giờ có thể."
"Vì sao?"
"Bởi vì nó được gọi là Viên Nguyệt loan đao." Độc Hành xoay thân một
vòng, ánh trăng chiếu lên mặt đao, một vùng hắc khí bao phủ trong phạm vi hơn
một mét. Hắc khí dưới vầng trăng tròn chiếu rọi khiến người ta cảm thấy như
ma quỷ tới từ địa ngục.
Nhậm Cuồng lại trầm mặc một hồi rồi nói: "Ngươi là cao thủ mạnh nhất mà
ta gặp hôm nay."
"Còn mạnh hơn cả hắn à?" Độc Hành liếc nhìn, Pháo Thiên Minh đang rón
rén di chuyển vào vị trí, hỏi:
"Còn mạnh hơn cả hắn!" Nhậm Cuồng khẳng định: "Hắn như hoa trong
sương, ta không thấy rõ sâu cạn. Dường như trong võ công của hắn ẩn giấu
năng lượng rất lớn. Nhưng nếu như bây giờ hắn so chiêu với ngươi, hắn tối đa
chỉ có ba thành thắng lợi."
"Còn ba thành ư?" Độc Hành hỏi.
"Còn ba thành."
"Ài! Nếu như ta không cách nào sử dụng vũ lực tuyệt đối áp đảo hắn, chỉ
cần hắn còn một thành thắng lợi, ta cơ bản chắc chắn sẽ thua." Độc Hành vốn
hiểu rõ bản thân, hắn biết Pháo Thiên Minh sẽ không cho hắn cơ hội đánh một
trận công bằng. Có lợi mà không lấy, là loại rùa đen khốn kiếp... Dĩ nhiên bản
thân hắn vốn cũng chẳng khác gì.
Nhậm Cuồng cười khẽ một tiếng: "Nếu ngươi định tấn công trực diện, ta chỉ
có thể giết ngươi. Ngươi không phải người trong bốn bang phái, ta lại rất tán
thưởng ngươi. Nhưng ta thực sự không chắc chắn có thể đối phó nổi với ma đao
của ngươi."
Pháo Thiên Minh xen vào hỏi: "Nếu ta liên thủ với hắn thì sao?" Y đã tiến
vào phạm vi mười bốn mét, chắc chắn Nhậm Cuồng mà dám ra đây sẽ trực tiếp
nổ đầu. Người chơi dùng ám khí thật phiền phức, nhất định phải có mục tiêu,
không thấy thì không được dùng.
Nhậm Cuồng trầm ngâm một hồi lâu rồi nói: "Ta chỉ có năm thành phần
thắng."
Pháo Thiên Minh nhìn diễn viên quần chúng Biết đứng xa xa, hỏi: "Thêm
tên chơi băng kia nữa thì sao?"
"Hai thành!" Nhậm Cuồng rất thật thà: "Ý ta muốn nói, xác suất các ngươi
chiến thắng chỉ có hai phần mười, thậm chí còn thấp hơn thế." Những lời này
người khác chưa chắc đã hiểu, nhưng Pháo Thiên Minh thì hiểu. Tuyệt học chỉ
có hai quyển, hai người còn có thể thương lượng phân chia. Nếu là ba người, thì
bất cứ lúc nào cũng phải cảnh giác đồng đội biến thành kẻ thù.
Độc Hành thu đao về vỏ, lui qua một bên: "Ta hy vọng có cơ hội được đơn
độc đấu một trận với ngươi."
"Sẽ có cơ hội đó. Tạm biệt! Đi!" Nhậm Cuồng vừa dứt lời, tám con tuấn mã
phi nước đại, chẳng bao lâu sau đã biến mất trong tầm mắt ba người.
Pháo Thiên Minh rất bất bình nói với Độc Hành: "Đại ca, ngươi có nhầm lẫn
không đấy! May mắn làm hắn bị thương... có năm thành cơ hội đấy."
Độc Hành đáp: "Ngươi không hiểu, đây gọi là tôn trọng đối thủ."
Pháo Thiên Minh nói: "Chẳng qua là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Một người
có xe, Một người có đao. Còn nói tôn trọng! Ngươi suy xét cho kỹ đi, nếu thay
đổi ý định, có thể tới Không Có quán rượu ở Hàng Châu tìm người liên lạc với
ta. Ta có thể tăng cơ hội lên mười thành."
Độc Hành nói: "Ta sẽ suy nghĩ." Dù sao cũng chỉ có bảy thành phần thắng,
Độc Hành có thể nói qua loa lấy lệ với Pháo Thiên Minh.
"Nhân tiện nói chuyện khác. Có một trò chơi rất kinh điển của Mỹ, Grand
Theft Auto, ngươi đã từng chơi chưa?"
"... Ta chưa từng. Có chuyện gì vậy?"
Pháo Thiên Minh nói: "Không có gì! Chỉ nghe nói trong phần 4, người chơi
sẽ vào vai người giữ trật tự như các ngươi. Ta khuyên ngươi nên lúc rảnh rỗi
nên chơi thử. Ngoài ra, chúc mừng các ngươi cuối cùng đã ra khỏi biên giới,
bước ra thế giới." Nói xong, Pháo Thiên Minh thi triển khinh công rời khỏi ,
tạm thời vẫn chưa làm gì được Huyết Hà xa. Hắn nhất định phải nghĩ cách
khiến Độc Hành chủ động hoặc bị động phối hợp với mình.
"Chử Trà, mau chóng trở về quán rượu!"
"Được, 8 giờ sau hội ngộ."
Đường Đường phun máu hỏi: "8 giờ? Ngươi đang ở đâu vậy?"
"Vấn đề này thật nan giải... Ban đầu ta muốn về Phúc Châu, sau nghĩ Hàng
Châu cũng chẳng xa mấy. Nhưng sau lại phát hiện người lái đó trên sông bị ai
giết rồi. Cuối cùng chỉ đành tự mình đi đò. Nhưng con đò này đi hơi chậm. Giờ
ta đang tính xem quay lại gần hơn hay tiếp tục đi tới là tốt hơn."
"... Ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đến Lạc Dương, rồi đi đến Ngũ Đài sơn ở
Sơn Tây, tới Thanh Lương tự trên Ngũ Đài sơn."
"Làm gì vậy?"
"Môn phái của Tiểu Tuyết ban bố nhiệm vụ Du Long kiếm trong Thất Kiếm,
Ngũ Đài sơn ám sát Hoàng đế, ngươi mau tới hỗ trợ."
"À? Cao thủ bên ngươi nhiều như mây, không cần chờ người đang ở chốn
hoang vu như ta chứ, hay là có ý gì khác? Chẳng lẽ ngại ta quấy rối..."
"Nghĩ linh tinh cái gì thế! Ngươi mau đi đi. Chỉ năm ngày mà Khang Hi đã
phái hai ngàn thị vệ đến Ngũ Đài sơn. Lúc nào ngươi đến nơi, Tiểu Tuyết sẽ tự
nói rõ chi tiết."
"Được rồi!" Tiểu Tuyết xem như đệ muội, mình từng có chút thua thiệt cô
ấy, không giúp đỡ thì cũng khó mà nói được.
Đường Đường thở dài nói với Thiên Nhãn: "Thằng nhãi này ngày càng tinh
ranh rồi."
"Hắn chỉ có chút thông minh vặt... Ngươi nghĩ như vậy có thể gạt hắn sang
một bên được mấy ngày?"
"Ta không rõ, đôi khi thông minh vặt cũng có tác dụng."
Pháo Thiên Minh quay đầu lại, vận tám thành khinh công. Trải qua sáu giờ
lặn lội đường xa, không ngừng lại đuổi kịp diễn viên quần chúng B tại vị trí gần
ngoại thành Phúc Châu. Pháo Thiên Minh chào hỏi: "Này! Sao lại gấp gáp thế?"
Diễn viên quần chúng B liếc mắt nhìn Pháo Thiên Minh rồi đáp: "Nhiệm vụ
môn phái."
Pháo Thiên Minh đuổi theo diễn viên quần chúng B, vừa đuổi vừa nói:
"Chuyện lần trước thật xin lỗi."
"Ngươi..." Diễn viên quần chúng B không ngờ Pháo Thiên Minh lại xin lỗi,
nhất thời kinh ngạc đến nỗi câu trả lời cũng lắp bắp: "Không... Không sao...
Không sao!" Kẻ đáng ghét ắt có điểm đáng yêu. diễn viên quần chúng B nhận ra
mình đã tha thứ cho Pháo Thiên Minh.
"Lòng dạ ngươi thật rộng rãi, đúng là nam nhân, nam nhân đích thực." Pháo
Thiên Minh khen ngợi.
Diễn viên quần chúng B hơi ngượng nói: "Đều là trò chơi, hôm nay ta giết
ngươi, ngày mai ngươi giết ta, đều là quy tắc cho phép, không ai có lỗi với ai
cả."
"Ta thật lòng cảm thấy có lỗi với ngươi."
"Không sao. Hãy để qua đi những chuyện cũ." Diễn viên quần chúng B rất
độ lượng nói.
"Ý của ta là... ta còn lừa dối ngươi thêm một lần." Kiếm đâm ngay vào cổ
họng diễn viên quần chúng B.
"Ngươi..." Diễn viên quần chúng B chỉ vào Pháo Thiên Minh.
"Đã trôi qua rồi, hãy để nó trôi qua đi!" Sau khi rút kiếm, Pháo Thiên Minh
quay đầu lại nói với ánh sáng trắng: "Tuy nói như vậy, thế nhưng ta vẫn cảm
thấy mình có lỗi đối với ngươi. Nhưng mà... Ài! Ta vẫn quá hiền lành, ngay cả
lời xin lỗi cũng không biết cách nói."
Pháo Thiên Minh có thể có vô vàn khuyết điểm, nhưng có một điểm sáng
chói: Không bao giờ bỏ dở giữa chừng. Sẽ coi nhiệm vụ của người khác là
nhiệm vụ của chính mình. Vì vậy, đối với kẻ cạnh tranh nhiệm vụ với Tiểu
Tuyết, cách tốt nhất chính là một nhát kiếm giết chết.
Không có truyền tống trận, người chơi phải lãng phí phần lớn thời gian để di
chuyển. Pháo Thiên Minh đến Phúc Châu rồi đổi đường đến Lạc Dương, sau đó
dựa vào kim chỉ nam và bản đồ mua ở tiệm tạp hóa, đi theo đường rừng vào
Sơn Tây. Sơn Tây vẫn không có truyền tống trận, chỉ có thể đi đường rừng núi
hoang vu. Mất đến hai ngày, cuối cùng cũng đến được Ngũ Đài sơn. Nghĩ đến
việc xong xuôi rồi còn phải mất từng đó thời gian để chạy về... Pháo Thiên
Minh không khỏi run sợ.
Đến Ngũ Đài Sơn còn phải leo núi, nhưng có Tiểu Tuyết chỉ đường nên
không cần hỏi đường. Mất thêm một giờ nữa mới đến được tiểu trấn cách Thanh
Lương tự không xa.
Sau khi gặp Tiểu Tuyết, Pháo Thiên Minh cảm thấy tiểu trấn không bình
thường. Trong đám người qua lại có rất nhiều NPC, phần lớn đều có võ công
cao cấp. Tiểu Tuyết kéo Pháo Thiên Minh vào một phòng riêng của quán trà rồi
nói: "Toàn bộ đều là thị vệ đại nội, nhưng không phát hiện cao thủ."
"Mục tiêu là ai? Chắc chắn đây là NPC nhà Thanh?"
"Đúng! Bọn họ theo Khang Hi đến đây. Muốn đón một hòa thượng về Bắc
Kinh. Nhiệm vụ nói, vị hòa thượng này chính là cha của Khang Hi, Thuận Trị
Hoàng đế. Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt Thuận Trị trước khi xuống Ngũ
Đài sơn, nhưng phải do Thiên Sơn phái chúng ta giết, nếu không không được
tính."
"Thiên Sơn phái chúng ta?"
"Đúng vậy, ta và diễn viên quần chúng B, chính là kẻ mà ngươi hại trong
Đại Hội Võ Lâm."
"Hắn... Không phải cướp nhiệm vụ à?"
"Nhiệm vụ môn phái, cướp cái gì. Huống hồ, Thiên Sơn chúng ta chỉ có
mấy người, bảy thanh kiếm chia xuống, mỗi người đã có vài thanh, lẽ nào còn
ai ham cướp giật. Có điều... ta cũng thấy kỳ quái, sau lần liên lạc đầu tiên, sao
điện thoại cũng không gọi được, tin nhắn cũng chẳng thấy hồi âm."
"À!" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh nói."Ta thiết nghĩ thôi đừng đợi hắn
nữa."
"Sao lại thế?"
"Ta đoán chắc người ta không cẩn thận đã gặp họa rồi."
"Không thể nào! Hắn còn nhắn là sẽ lập tức đến Phúc Châu, lập tức chạy
đến Ngũ Đài Sơn. Võ công của hắn không tệ, lại không dính dáng gì đến việc
khác, chắc chắn sẽ không dễ chết như vậy đâu."
"Tin ta đi, chắc chắn không sai đâu." Pháo Thiên Minh vung tay nói:
"Chúng ta đi thôi!"
Danh Sách Chương: