Mục lục
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Kiều... hiền chất, vị Mã phu nhân này là cố nhân của ta, kính xin nể mặt
Đoàn gia, tha cho cô ấy một mạng."
"Ồ? Ngươi có thể đại diện cho Đoàn gia sao?" Thanh âm vừa phát ra, Pháo
Thiên Minh sẽ biết ngay là ai đến. Quả nhiên, ba tên NPC nhanh chóng đã xuất
hiện trước mặt mọi người. Đoàn Duyên Khánh, Diệp Nhị Nương và Nhạc lão
tam, trên vai Nhạc lão tam còn có hai cái bao tải.
Đường Đường nhỏ giọng nói: "Có điểm không đúng, sao người tới lại
không liên quan gì tới người chơi, chỉ tự mình làm ầm ĩ."
"Này, Tinh Ảnh, không phải lần trước tiếng Kiếm Cầm đã chém nát JJ của
người ta hay sao? Ta thấy tên kia vẫn còn râu mà." Vấn đề Pháo Thiên Minh
quan tâm nhất chính là chuyện này.
"Ngu xuẩn! Lục Tiểu Phụng đã ba mươi mấy rồi mà vẫn thay răng cơ mà,
cái thứ không xương ấy tính là gì chứ." Người trả lời không phải là Vô Song
Ngư, mà là Xa hung hăng. Một câu liền mạch không hề úy kỵ. Pháo Thiên
Minh may mắn chỉ bị sặc nước miếng, còn Vô Song Ngư, Tinh Ảnh và Đường
Đường thì bị sét đánh ngay lập tức, rất lâu vẫn không thở nổi, Xa thấy mọi
người lúng túng mới miệng cười khúc khích. Trước khi hộc máu, Pháo Thiên
Minh tự tát mình một cái thật mạnh, mới kìm nén được thương thế.
"Tiền bối, kể từ lúc chia tay tới nay vẫn mạnh khỏe chứ." Đoàn Chính
Thuần nói xong.
"Hừ! Lão Tam, mở cái bao tải kia ra." Nhạc Lão Tam làm theo lời dặn. Hắn
thả hai cái bao tải xuống, mở bao bên trái ra, lộ ra một cái đầu.
"Nguyễn muội! Nàng không sao chứ!" Đoàn Chính Thuần lo lắng tiến lên
hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Mã phu nhân,
lập tức ngớ người ra.
"Rốt cuộc ngươi có mấy cô muội muội tốt, sao mỗi muội muội đều gả cho
người khác..." Vô Song Ngư hừ một tiếng hát, lập tức thu hút ủng hộ tứ phía.
Chỉ một lát sau, hàng vạn người cùng hò hét.
Đường Đường gửi tin nhắn cho Pháo Thiên Minh: "Nếu không có gì bất ngờ
xảy ra, hôm nay họ Đoàn chắc chắn phải chết."
"Đương nhiên rồi, dám chơi trò tình cảm trước mặt hàng vạn nam nhân,
đúng là chán sống."
"Nói thật đi, ngươi có hâm mộ cuộc sống mv không?"
"Ta khinh bỉ kiểu sống này."
"Ngươi nói dối!"
"... Chẳng lẽ ngươi thích nghe thật lòng?"
"...Không thích, vậy ngươi còn hỏi."
Rõ ràng Đoàn Chính Thuần và Đoàn Duyên Khánh lại cảm thấy địch ý của
những người chơi khác , thứ Đoàn Duyên Khánh muốn nhất chính là hiệu quả
này, không bức ép hắn mà chỉ đứng một bên, cùng hai ác nhân còn lại lạnh lùng
quan sát.
"Nghe nói Nhất Dương chỉ của Đại Lý độc bộ thiên hạ, lại không nghĩ ỷ vào
võ công ngang ngược quấy nhiễu chuyện nội bộ của Cái Bang ta. Họ Đoàn
chúng ta chơi hai chiêu." Phích Lịch thi triển vài chiêu bộp pháp rồi dừng lại
cách Đoàn Chính Thuần năm thước, phát ra lời thách đấu. Phích Lịch không
ngu, hắn biết mình không phải đối thủ của Đoàn Chính Thuần, nhưng người
sáng suốt vừa nhìn đã biết, động tác hữu tâm hoặc là vô tâm này đã khiến đệ tử
trung lập Cái Bang có cảm tình.
Gương mặt Đoàn Chính Thuần âm trầm, đến lúc này Đoàn Dự lại xuất hiện,
một chiêu Lăng Ba Vi Bộ đến trước mặt Đoàn Chính Thuần nói: "Ta thay phụ
thân đấu với ngươi."
"Lão tam mở một cái bao tải khác ra." Đoàn Dựyên dặn dò một tiếng, Nhạc
lão tam nghe lời mở ra cái túi vải thứ hai.
Pháo Thiên Minh vừa thấy đã vui vẻ: Hôm nay là ngày gì thế này, cha con
bồ bịch đoàn tụ à. Đoàn Duyên Khánh thật quá xấu bụng, thật sự quá xấu bụng.
Trong túi vải thứ hai rõ ràng là Mộc Uyển Thanh. Đoàn Duyên Khánh chỉ một
ngón tay, giải khai huyệt đạo của Mộc Uyển Thanh. Mộc Uyển Thanh đi tới
trước mặt Đoàn Dự nhìn một hồi, giơ tay tát một cái.
"Uyển muội, vì sao nàng lại đánh ta?" Đoàn Dự vừa nói vừa nắm lấy bàn
tay nhỏ nhắn của Mộc Uyển Thanh, nhưng vừa cầm được một nửa thì đột nhiên
quay đầu lại nhìn Vương cô nương, ánh mắt lộ ra vẻ mê mang. Nhưng hắn
không biết, cái nhìn này của hắn đã khiến thế giới rối loạn rồi. "Cô ấy chính là
Vương cô nương?" Mộc Uyển Thanh lạnh lùng hỏi, không khí tràn ngập sát khí.
Đoàn Dự ừ một tiếng rồi sững sờ không nói được câu nào, Mộc Uyển Thanh hét
dài như diều hâu vồ thỏ, lao về phía Vương cô nương.
Lúc này Bao Bất Đồng sau lưng Vương cô nương tiến lên, đỡ được một
chưởng của Mộc Uyển Thanh. Hiển nhiên võ công của bBao Bất Đồng cao hơn
Mộc Uyển Thanh không ít, chỉ một chiêu đã đánh Mộc Uyển Thanh bị thương
nặng, ném sang một bên. Nhưng Mộc Uyển Thanh không chịu thua, vừa đứng
dậy là muốn tấn công...
"Để ta!" Xa hô một tiếng rồi lướt nhanh tới bên cạnh Mộc Uyển Thanh. Một
chiêu Già Thiên Bế Nhật phủ tới. Bao Bất Đồng như con quay, đỡ được vài
chưởng của Xa mà không hề thua kém chút nào. Xa cười lạnh một tiếng, thân
hình trên không trung quặt một cái, trăm bóng chưởng phủ kín trời đất đất giáng
xuống người Vương cô nương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK