Mục lục
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nghĩa là gì vậy?” Chân Hán Tử hỏi.
"Không có gì cả.” Pháo Thiên Minh thấy Chân Hán Tử không hỏi tiếp. Hắn
đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình khiến Pháo Thiên Minh không
khỏi thở dài. Đàn ông khi yêu thì trí thông minh không được cao lắm. Mình giải
thích sơ sài như vậy mà cũng bị lừa được. Đúng là hệt như chính mình sáu năm
về trước.
Người qua đường càng lúc càng ít, Pháo Thiên Minh bắt đầu nghi ngờ phán
đoán của bản thân. Ban đầu y tưởng Thiên Thiên đi đến nơi Song Anh bảo vệ,
nhưng bây giờ đã phải thay đổi suy nghĩ. Nếu không dọc đường đi đâu thể thiếu
đệ tử Nga Mi? Trong lòng Pháo Thiên Minh thầm cầu nguyện: Muội muội, ta
đưa rể vàng đến cho cô rồi, cô ngàn vạn lần đừng có ngu xuẩn đi đánh quái vật
luyện cấp.
Dường như thần linh đã nghe thấy lời cầu nguyện của Pháo Thiên Minh,
Thiên Thiên dừng bước trước một ngôi miếu cũ nát được xây ở mỏm đá ngoại
thành. Ngôi miếu nhỏ này có lẽ đã nhiều năm không có người chăm sóc, khắp
nơi đều mọc đầy cỏ dại cao hơn đầu người. Lúc này, từ bụi cỏ trước cổng có hai
đệ tử Nga Mi bước ra chào đón. Cho dù Pháo Thiên Minh không có kinh
nghiệm gì cũng không lao thẳng tới. Ba người lặng lẽ ẩn nấp dưới bóng cây, bởi
họ nhận ra hai đệ tử Nga Mi kia là người sống sót trong quán rượu.
"Chử Trà, việc này có thể che giấu được không?” Chân Hán Tử do dự hỏi.
"Che giấu cái lông, đã đeo mặt nạ rồi còn gì.”
"Vậy vạn nhất thì sao?"
"Vạn nhất cái rắm gì, giết thì giết, ai sợ ai. Lúc ông đây có Thái Cực, có bao
giờ để ý người khác đuổi giết. Được rồi, bạn gái ngươi này cũng là người quen
của ta, không xuống tay với cô ấy, được chưa?"
Chân Hán Tử nhăn nhó nói: "Bây giờ còn chưa thể coi là bạn gái của ta."
Pháo Thiên Minh chỉ thấy muốn chết hắn.
Lúc này Thiên Thiên cũng đi theo hai người chơi, chui vào một bụi cỏ. Pháo
Thiên Minh thấy không ít bụi cỏ có động tĩnh, đang buồn bực: Đây đâu có
giống bảo vệ con tin mà là mai phục chờ giết người. Nhưng Pháo Thiên Minh
biết rất rõ ràng, hiện giờ nhiệm vụ của mình và Nga Mi hoàn toàn đối chọi, bất
luận họ muốn bảo vệ con tin hay ám toán người khác, bản thân cũng phải ngăn
cản. Cho dù người ta tới uống rượu mừng cũng phải chặn người ta lại.
"Có người đến!" Pháo Thiên Minh nội lực cao nhất, nghe thấy tiếng bước
chân từ phía sau truyền đến. Ba người co rụt lại, chui vào trong bụi cỏ. Chờ
người tới gần, Pháo Thiên Minh kinh ngạc tới thiếu chút nữa kêu lên một tiếng,
người đến là Đường Đường. Ba người đưa mắt nhìn Đường Đường đi về phía
cửa miếu đều vô cùng buồn bực: Nhiệm vụ này có liên quan gì tới cô ấy?
"Có phải đang rất kỳ quái nhiệm vụ này liên quan gì tới vị cô nương kia
đúng không?" Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng ba người.
"Ừ ừ." Võ công Thiên Minh vừa gật đầu là lập tức phản ứng lại, quay người
nhìn. Lục Tiểu Phụng đang nhìn ba người bọn họ như cười như không. Ánh mắt
tràn ngập khinh bỉ, tựa hồ muốn nói: Còn cao thủ, bị người ta mò tới sau lưng
còn không biết. Pháo Thiên Minh câm như thóc, nếu không phải Đường Đường
xuất hiện ở đây đã khiến cho y khiếp sợ, chắc chắn sẽ không xem nhẹ động tĩnh
sau lưng.
"Các ngươi có biết người trong miếu là ai không?"
Ba người cùng lắc đầu nói: "Không biết."
"Người trong miếu là... Diệp Cô Thành."
“À!” Ba vị đồng thanh thở phào nhẹ nhõm rồi hiểu ra ngay. Chắc Diệp Cô
Thành chỉ cần bắt được xe ngựa là lập tức về kinh.
“Còn có chuyện các ngươi chưa rõ, Diệp Cô Thành đã bị thương nặng. Bị
Đường môn Đường Thiên Dung đả thương. Mà Đường Thiên Dung tuy đả
thương Diệp Cô Thành nhưng cũng bị hắn phế bỏ võ công. Trưởng lão Đường
môn hay tin cực kỳ phẫn nộ, công bố nhiệm vụ, truy sát Diệp Cô Thành đã bị
trúng độc. Tin tức lan truyền, người chơi Đường môn tìm được nơi ẩn náu của
Diệp Cô Thành nhưng e sức mình không đủ nên mới nhờ người chơi Nga Mi
cùng đi truy sát. Những đệ tử Nga Mi này đều có nhiệm vụ bảo vệ Song Anh
không bị gian nhân làm hại nhiệm vụ, còn giết tên gian nhân hay Diệp Cô
Thành là cách giải quyết trực tiếp nhất. Vì bọn họ và ta đều biết một điều: lý do
ngươi giết những người kia có liên quan rất lớn đến Diệp Cô Thành. Ta nói
đúng không?”
“Ha ha!” Pháo Thiên Minh cười ngây ngô với Lục Tiểu Phụng.
“... Ha ha là có ý gì?”
“Ta tin có người chơi nào đó nói với ngươi điều gì đó, nhưng ngươi không
chứng cứ gì cả, chỉ là suy diễn lung tung. Có điều hoàn toàn sai. Hơn nữa kẻ nói
với ngươi cũng không có bằng chứng gì giải thích tại sao ta giết những người
đó. Xin đừng trách, trí thông minh của ta không tệ, đừng lừa ta, không có tác
dụng đâu.” Pháo Thiên Minh cười tươi với Lục Tiểu Phụng rồi tháo mặt nạ,
bước ra khỏi bụi cỏ hô: “Đường Đường! Sao cô lại ở đây?”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK