Mục lục
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trái đại điện có bốn vị trí, hai vị trí đầu đều trống không, vị trí thứ ba là
một ông lão tóc bạc râu bạc, hẳn là Bạch Mi Ưng vương Ân Thiên Chính, sau
lưng lão là con trai Ân Dã Vương. Vị trí thứ tư cũng là người quen, đó là Vi
Nhất Tiếu.
Phía bên trái đại sảnh có năm chỗ trống không, tám chín phần là chỗ ngồi
của Ngũ Tán Nhân.
Trong điện yên tĩnh, vài NPC đứng đó ngây ngốc không nhúc nhích, không
nói một lời, Pháo Thiên Minh cập nhật tình hình cho Tinh Ảnh qua kênh đội
ngũ rồi hỏi: "Chúng làm gì đó?"
"Chịu!" Hai thiếu nữ đồng thanh đáp: "Xem trước đã!"
Lại qua năm phút, ngay lúc Pháo Thiên Minh sắp ngủ gục, Vi Nhất Tiếu
bỗng cử động ngón trỏ, các NPC khác lập tức gào lên: "Cử động rồi, Vi Nhất
Tiếu, ngươi thua rồi!"
Ba người khác phun máu: "Người ta đang chơi tượng gỗ!"
"Chán quá đi!" Trương Vô Kỵ thở dài nói: "Ngũ Tán Nhân và Tiểu Chiêu ở
bên ngoài chỉ huy huynh đệ, tuy vất vả nhưng dù sao cũng hơn chúng ta ngồi
ngây ra ở đây."
"Thôi... Có cách nào chứ, tiếp theo chơi gì?" Dương Tiêu cũng thở dài.
Trương Vô Kỵ nói: "Đương nhiên là tiếp tục chơi tượng gỗ, các vị nói có
nên mời Thái Thượng giáo chủ cùng ra không, ngài ấy ẩn nấp trong địa đạo làm
kỳ binh đã mười mấy ngày, không biết có nhàm chán tới mức thối rữa hay
không."
"Thái Thượng giáo chủ là ai?" Pháo Thiên Minh hỏi.
Thiên Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như tên là Dương Đỉnh Thiên,
nhưng mười mấy năm trước vì mụ vợ hồng hạnh vượt tường nên tự sát rồi.
Chẳng lẽ xác chết vùng dậy?"
Kiếm Cầm tiếp lời: "Cái này không phải không thể! Ta nhớ trong nguyên tác
còn nói, bọn họ bị một hòa thượng hạ gục toàn bộ, ta nghĩ nếu quả thật có hòa
thượng xuất hiện cũng hạ gục chúng ta."
Thiên Thiên đứng bên nhìn động tĩnh trong điện, hỏi: "Hiện giờ vấn đề là
làm thế nào để thu hút sự chú ý của Ngũ Hành kỳ đến tổng điện. Chử Trà, ngươi
có cách nào không?”
Pháo Thiên Minh có vẻ rất khó xử, đáp: "Có thì cũng có, nhưng ta không
dám dùng.”
"Không sao, dù sao ba chúng ta đến đây cũng chẳng hy vọng sống sót ra
ngoài.”
"Được rồi! Nếu đã thế...” Pháo Thiên Minh giơ tay vận nội lực vỗ lên vai
Thiên Thiên một cái. Ngói dưới chân cô vỡ vụn, Thiên Thiên kêu lên rồi rơi
xuống.
Kiếm Cầm không hài lòng hỏi: "Này! Sao ngươi lại làm thế?”
Pháo Thiên Minh đáp: "Hiện tại đây là cách tốt nhất để dò xét thực lực đối
phương. Hơn nữa, Thiên Thiên cũng là người thích hợp nhất, cô ấy không sợ
chết. Ta vẫn hơi sợ! Còn cô thì sao?”
Kiếm Cầm nói: "Ta...ta vẫn bình thường, bình thường thôi.”
Mấy tên NPC đột nhiên thấy người chơi rơi từ nóc nhà xuống, không những
không kinh hãi mà còn lấy làm vui mừng, ai nấy lên tiếng hỏi: "Người tới là
ai?”
Thiên Thiên nghiến răng mắng: "Đồ khốn kiếp!” Cô vẫn còn chút lý trí,
không ngẩng đầu nhìn lên.
Mấy tên NPC liếc mắt nhìn nhau, Dương Tiêu cười ha hả nói: "Họ Đồ thì ta
từng gặp không ít, nhưng cái tên này... thật sự quá hiếm thấy. Ta hỏi ngươi Đồ
Khốn Kiếp, ngươi tới làm gì?"
"Ngươi mới là dồ khốn kiếp, ta tên Thiên Thiên, Nga Mi phái, ta tới giết các
ngươi!" Thiên Thiên rất hào sảng nói.
"Ngươi? Giết chúng ta?" Vi Nhất Tiếu như nghe được trò cười hay nhất
thiên hạ.
"... Thật ra vừa rồi ta nói đùa, ta thấy các hạ buồn tẻ quá nên mới tới chơi cờ
với các ngươi." Thiên Thiên nhận được tin nhắn bèn lập tức thay đổi âm điệu.
"Ồ?" Tất cả NPC đều liếc nhìn nhau.
Không nên nói suông mà không làm, Thiên Thiên cầm kiếm nhanh tay vẽ
một bàn cờ cá ngựa lên mặt đất và hỏi: "Các ngươi có biết chơi không?"
"Ta đi tìm quân cờ!" Vi Nhất Tiếu cười ha hả, thi triển thân pháp biến mất
trong đại sảnh. Có thể nói Vi Nhất Tiếu làm việc rất hiệu quả, chỉ sau chốc lát
đã mang vào một túi nhỏ, đổ ngay xuống đất. Trong túi có nến, đá, tỏi, bánh
bao, củi và gỗ. Vi Nhất Tiếu nói: "Chúng ta thỏa thuận, nếu có người tới giết
chúng ta, trước tiên sẽ giết cô."
"Dương tả sứ, không bằng mời Dương giáo chủ cùng ra ngoài vui chơi?
Chắc hẳn cô nương này đã nói tin tức về ngài ấy cho người chơi rồi. Không cần
phải lén lút ẩn nấp nữa." Sau khi dặn dò, Dương Tiêu đi vào nội đường, tiếng cơ
quan vang lên, một nam nhân cường tráng chừng năm mươi tuổi tóc đen râu đen
theo Dương Tiêu bước ra.
"Dù sao chúng ta cũng phải cược cái gì chứ?" Thiên Thiên thuận miệng hỏi.
"Ba người về cuối cuối cùng nộp mười vàng thì sao?" Có thể thấy Trương
Vô Kỵ là người tốt, không đành lòng để Thiên Thiên phá sản quá nhanh, đương
nhiên không loại trừ khả năng khác. Trong nhiệm vụ, bọn họ phải canh giữ
tuyến phòng thủ cuối cùng, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong đại sảnh chờ người
chơi giết đến núi, để tránh xao nhãng không được vui chơi giải trí. Nhưng nếu
có người chơi tới thì khác, có thể tương tác. Ví dụ, có thể lấy cớ khiến người
chơi phá sản để thuyết phục. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc cơ bản đưa cho
người ta tiền là được. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK