Mục lục
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phập, phập hai tiếng, hai đóa hoa nhỏ đã úa tàn, đám nữ nhân quay người lại
nhìn, lao nhao điều chỉnh mục tiêu. Lúc này Kiếm Cầm cũng xông tới...
Tình thế nghiêng về một bên vì đám nữ nhân đã bước lên cầu đá bên phải.
Mặt cầu chỉ chứa tối đa hai người giao đấu, điều này khiến Pháo Thiên Minh và
Kiếm Cầm rất dễ dàng một chọi hai, mất gần mười phút giết từng người.
Sau khi dọn sạch chiến trường, Pháo Thiên Minh rất thất vọng, tất cả đều là
trang sức tầm thường, toàn đồ xanh. Những thứ này đối với người không có bộ
trang phục thì còn tạm được, nhưng với hai người luôn có đủ bộ trang phục thì
lại cực kỳ khó nhìn.
"Tất cả cộng lại một chỗ khoảng năm mươi lượng bạc." Kiếm Cầm sờ soạng
khắp thi thể một lần, đếm số ngân phiếu báo cáo. Trong số các cô gái mà Pháo
Thiên Minh biết, chỉ có Kiếm Cầm dám đi sờ thi thể, mặc dù thi thể trông
không hề gớm ghiếc, cũng không khác gì người sống, nhưng nhất định phải có
tố chất tâm lý nhất định mới làm được.
Hai người đến phòng lớn nhất trong tòa nhà, đẩy cửa vào xem, thấy đám
Nhất Kiếm Đoạt Tâm ngồi ngay ngắn trên ghế, có vẻ đã đi phó bản luyện cấp.
"Các ngươi đến rồi à?" Giọng nói này là của người duy nhất không vào phó
bản mà bị trói trên cột, Cơ Băng Nhạn. Có thể thấy mấy ngày qua hắn rất cô
độc, khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười hiếm thấy, mặc dù nụ cười này lập tức bị
động tác của Pháo Thiên Minh cắt ngang, nhưng dù sao cũng tính là đã cười.
"Ừ!" Pháo Thiên Minh tùy tiện đáp một tiếng, thuận tay xoa khắp thân thể
Cơ Băng Nhạn một lượt, cuối cùng cởi dây chuyền trên cổ Cơ Băng Nhạn
xuống xem xét: "Vòng cổ Băng Hà, ngươi có muốn không?"
"Ta xem xem!" Kiếm Cầm tiếp nhận qua xem xét rồi nói: "Tầm thường, chỉ
có viên ngọc ở giữa cũng không tồi. Ta sẽ tìm một lò rèn lấy nó ra gắn vào trên
áo làm khuy! Gọi dậy bọn họ không?"
"Không vội, ta và ngươi hãy đi đến từng phòng lục soát trước đã. Kẻo bọn
họ tỉnh lại đổi ý."
"Được!"
Con mắt Cơ Băng Nhạn trợn trắng, chăm chú nhìn hai tên cường đạo đi ra
ngoài cửa, cổ họng nghẹn lại, trong lòng cực kỳ khó chịu, chỉ có một cảm giác:
Muốn khóc"!
Nửa giờ sau, cuối cùng hai tên cường đạo cũng quay lại.
"Bên ta lấy được một bộ kiếm pháp cao cấp, ba trăm vàng, còn có một viên
Dạ Minh Châu. Phía ngươi ra sao?" Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm tìm chiếc
bàn ngồi xuống bắt đầu chia tài vật, Kiếm Cầm đổ chiến lợi phẩm ra trước tiên.
Pháo Thiên Minh xì một tiếng, lấy ra đồ vật tự mình lục soát được: "Một
chuỗi Dạ Minh Châu bốn mươi chín viên, ngân phiếu chút ít là đủ một trăm
vàng, võ công thì một quyển cũng không tìm thấy. Nhưng ta tìm được một đôi
giày, Độn Địa ngoa, tốc độ khinh công tăng 10%, chuyên dụng cho nữ... " Pháo
Thiên Minh nói câu cuối cùng đã ảm đạm lệ.
"Chử Trà ca ca!" Kiếm Cầm thân mật gọi một tiếng, đẩy bộ kiếm pháp cao
cấp qua, vớt lại chuỗi Dạ Minh Châu kia. Giày kia thì cô chẳng vội, đằng nào
chẳng là của mình.
"Này! Đồ cũng lấy rồi, qua giúp ta đi!" Cơ Băng Nhạn thật sự nhìn không
nổi nữa hô lên một tiếng.
"Giúp ngươi? Cho ta lý do giúp ngươi?"
“Lý do?” Cơ Băng Nhạn đau đầu, có lý do gì đâu? Người ta với mình chẳng
quen chẳng biết. Cứu người một mạng hơn leo bảy tầng lầu? Người ta là đồ đệ
đạo gia, vốn không ưa gì Phật môn, đầu trâu sao đặt lên miệng ngựa được.
"Ta có thể dạy cho ngươi một bộ pháp, thế nào?”
"Bộ pháp? Nói ta nghe xem thử?”
"Vốn là một bộ pháp chung bộ với lão Hồ, của hắn gọi là Điệp Vũ, của ta
gọi là Nhạn Phi, có thể tăng thêm linh hoạt của thân thể. Thí dụ như nói khinh
công của ngươi bay được một nửa, muốn thay đổi hướng chắc cũng rất khó
khăn phải không? Chỉ cần dùng bộ pháp này, có thể rất dễ dàng quẹo trái phải.
Hơn nữa lúc giao đấu, có thể mau chóng áp sát bên cạnh và sau lưng địch
nhân.” Cơ Băng Nhạn giải thích.
"Thỏa thuận thành công!”
Pháo Thiên Minh suy nghĩ lại, quả thật không có chuyện xấu gì, bèn gõ vào
đầu Nhất Kiếm Đoạt Tâm một cái, Nhất Kiếm Đoạt Tâm lập tức tỉnh lại từ phó
bản. Thấy Pháo Thiên Minh bèn vui mừng nói: "Các ngươi đã tới rồi!”
"Mới tới, mới tới, làm ta mệt chết đi được. Phải làm sao có thể cứu các
ngươi?”
"Các ngươi tới bên cạnh chúng ta là coi như giải huyệt đạo!”
"Vậy ngươi đánh thức bọn họ dậy, ra ngoài làm việc đi! Theo như ta được
biết, mục tiêu nhiệm vụ của các ngươi là Liễu Yên Phi, hiện đang ở cùng một
chỗ với Thạch Quan Âm.”
"Sao còn chưa thả lão Cơ ra?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm đang muốn cởi trói cho
Cơ Băng Nhạn thì bị Pháo Thiên Minh ngăn cản. Miệng Cơ Băng Nhạn đã bị
Thiên Minh lấy vạt áo bịt lại.
"Là như vậy, lão Cơ này đối đãi với bằng hữu rất tốt, nghe nói lão Sở cùng
lão Hồ bị bắt, nhất quyết muốn đi giải cứu cho bọn họ. Ngươi cũng biết đó, võ
công Thạch Quan Âm không rõ, hắn đi rất có thể chỉ là đi tự sát. Cho dù rằng
hắn chỉ là một NPC, nhưng ta cảm thấy cũng phải tôn trọng bọn họ, tôn trọng
bọn họ thì không thể để bọn họ hy sinh một cách vô ích được. Bởi vậy ta cho
rằng hắn bị trói ở đây sẽ tương đối an toàn hơn một chút." Pháo Thiên Minh sợ
nhất là nếu Cơ Băng Nhạn được tự do sẽ giết chết mình trước. Mặc dù bây giờ
võ công của mình còn ổn, nhưng đối phó với hắn vẫn không chắc được. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK