Thiên Nhãn vội nói: "Ta với Kiếm Cầm là tỷ muội tốt...” Thiên Nhãn nói
đến đó, nuốt nước mắt vào rồi nói tiếp: "Có thể giúp đỡ người ta, ta cũng rất vui
lòng.”
"Vậy ta sẽ không khách khí.” Phích Lịch nói: "Chúng ta bàn cụ thể nhiệm
vụ trước đã. Ta hỏi thăm được, gần đây Hoàng Dược Sư tham gia Hoa Sơn luận
kiếm, con gái và con rể đều đi theo. Đảo Đào Hoa chỉ còn mười mấy NPC câm
điếc không biết võ nghệ, chúng ta có thể trực tiếp lẻn vào. Mục tiêu ở trong
hang núi nhỏ trong Đào Hoa trận, nhiệm vụ của chúng ta là đưa ông ta ra khỏi
trận an toàn. Nhưng trước hết ông ta phải đồng ý đi với chúng ta. Đó là khó
khăn thứ hai của nhiệm vụ này. Giới thiệu nhiệm vụ nói phải có người đánh bại
ông ta, ông ta mới chịu đi...”
"Chuyện đó đơn giản thôi.” Pháo Thiên Minh đáp: "Ủ lò, đánh lén, bỏ thuốc
xổ, đánh ngất rồi trói lại, còn có thể sờ soạng trước.”
"......” Mọi người im lặng, tự nhủ không cần sửa lại, cũng không thấy có gì
sai trong lời nói vừa rồi.
Đảo Đào Hoa! Đúng là cái tên quá mỹ miều, nơi hoa đào nở rực rỡ, chắc
chắn là chỉ địa điểm này, không biết tới mùa đông sẽ ra sao. Cho dù là trong trò
chơi hay nguyên tác, chỉ cần có sự kiện xảy ra trên Đảo Đào Hoa, trên đảo ắt có
hoa đào nở. Kể cả trong phim truyền hình, tuyết rơi giữa trời mà hoa vẫn nở,
đáng tiếc làm thế nào cũng không thể trổ mọc đào. Nếu không, năm ấy Mã và
Phích Lịch đã chẳng bị chết đói.
Khổ sở ngước mặt nhìn lên bầu trời, đối diện với khu rừng hoa đào rực rỡ
này, Phích Lịch hỏi mọi người: "Mọi người đã mang theo đủ lương thực chưa?"
Mọi người cùng đồng thanh: "Đủ rồi!"
"Vậy thì làm phiền Thiên Nhãn muội muội đây!"
Thiên Nhãn cầm la bàn lên và nói: "Đừng khách sáo như vậy. Thật ra là ta
phải cảm ơn các vị, gần đây luôn có nhiều trải nghiệm thú vị như thế này."
"Tử, Kinh, Khai! Sinh môn là thổ, tiến về hướng Đông Bắc!" Sau khi quan
sát thêm một lúc nữa, Thiên Nhãn đã dẫn mọi người bước vào rừng hoa đào.
Đoàn người vừa đi được chừng mười mét, Thiên Nhãn bỗng kinh hãi: "Sao
lại như vậy được?"
Pháo Thiên Minh hỏi lại: "Có chuyện gì vậy?"
Thiên Nhãn đáp: "Rõ ràng chúng ta đang đi về hướng Đông Bắc, nhưng vị
trí trên la bàn lại chỉ hướng Tây Nam. Tây Nam cũng thuộc hành Thổ, nhưng lại
là tử môn... Chẳng lẽ ngũ hành điên đảo? Từ tương sinh thành tương khắc?"
Pháo Thiên Minh không nói hai lời, vội vàng nắm lấy cổ tay Thiên Nhãn.
Thiên Nhãn giật mình hỏi: "Ngươi định làm gì?" Từ mấu chốt: Rừng rậm,
người xấu, hoa đào, nữ nhân yếu ớt! Rất dễ khiến người ta có liên tưởng không
tốt.
Pháo Thiên Minh nói: "Đừng sợ! Cũng đừng quay đầu lại, mọi người đều
không thấy đâu." Pháo Thiên Minh cũng đổ mồ hôi lạnh. Y vừa quay đầu lại, thì
thấy Kiếm Cầm, Vô Song Ngư, Phích Lịch đều không cánh mà bay, đường đi
trước đây của mọi người cũng không còn dấu vết. Đúng là cảnh tượng kinh
hoàng như trong phim kinh dị, lũ thiết kế này không chơi chết người ta thì
không cam tâm đây mà. Pháo Thiên Minh oán hận mắng thầm trong lòng.
Pháo Thiên Minh hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây?"
"Ngươi... Ngươi đừng buông tay." Thiên Nhãn cũng rất sợ hãi, run rẩy nhìn
la bàn nói: "Nếu thật sự là điên đảo toàn bộ thì vẫn có thể suy tính ra. Ta chỉ lo
trong đại trận chứa tiểu trận. Tiểu trận lại chứa tiểu trận càng nhỏ hơn. Đại trận
tương sinh, tiểu trận tương khắc... Lũ thiết kế đúng là ác độc." Thiên Nhãn vaf
Pháo Thiên Minh đưa ra kết luận giống nhau.
"Vậy thì đánh ra một con đường máu." Pháo Thiên Minh rút kiếm ra, chỉ
trong chớp mắt đã đốn ngã hai cây đại thụ.
Thiên Nhãn vội vàng nói: "Đừng chém. Ngươi xem, ngươi chặt là cây la bàn
lại xoay như điên... Điều này cho thấy cây là có vận động... Ta hiểu rồi. Ngũ
hành vẫn là ngũ hành. Nhưng hắn theo nguyên lý ngược với bát môn. Đi theo
ta." Thiên Nhãn trầm tư một lúc lâu, cuối cùng vẻ tự tin cũng trở lại trên khuôn
mặt cô.
"Nữ nhân tự tin thật xinh đẹp!" Pháo Thiên Minh lẩm bẩm. Thiên Nhãn vốn
đã không tệ, nhưng nữ nhân trông không tệ thường biến thành bà mẹ vóc dáng
sai sai. Chỉ có nữ nhân tự tin, tự cường, tự tôn như cô dù tóc đã bạc, vẫn có một
thứ mị lực khác hẳn. Mặc dù loại nữ nhân này thật sự là hiếm. Dù sao lý tưởng
của đa số mọi người là gả cho chồng tốt...
"Giếng nước? Thuỷ khắc hỏa. Hỏa là Cảnh, Cảnh là Nam!"
"Có một thanh binh khí nát? Kim khắc Mộc, Đông Nam."
Thiên Nhãn dẫn Pháo Thiên Minh tiến ba bước lùi một bước. Vòng trái
phải. Rõ ràng cũng là một gốc cây, song vượt qua nửa vòng, cảnh vật xung
quanh đã có phần khác so với lúc đầu. Làm như thế khoảng một giờ, cuối cùng
cũng thoát khỏi rừng hoa đào, một hang núi hiện ra trước mắt hai người.
Một ông lão tóc bạc vốn ngồi dưới đất tay trái đánh tay phải, bỗng thấy có
người liền mừng rỡ, nhảy dựng lên hô: "Đến! Chơi hai chiêu."
Danh Sách Chương: