"Nếu không sao gọi là đệ tử Võ Đang chứ?” Pháo Thiên Minh khóc nói:
"Lúc bán kiếm cho ta, hắn đã dặn sẵn không được làm bất cứ động thái chuộc
người nào nữa.”
"Hắn đâu?” Vụ Lý Hoa đột nhiên muốn nhìn thấy đồ đệ Võ Đang huyền
thoại kia.
"Đã chết! Bị ta giết rồi.” Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Đó cũng là yêu cầu
của hắn, sợ chết trên đường đi, giấy nợ lộ ra bị người khác nhặt được, nên bảo
ta ra tay. Nếu giấy nợ lộ ra thì nhờ ta giữ hộ. Đó cũng là một trong những điều
kiện.”
Độc Hành hiếu kỳ hỏi: "Nếu thật sự rơi ra, ngươi có trả lại cho hắn sao?"
Pháo Thiên Minh khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái nói: "Ta không đưa,
người ta không biết đường nhờ Tinh Ảnh tìm ta đòi à! Nếu không sao lại nói đệ
tử Võ Đang ai cũng tài ba." Nói xong Pháo Thiên Minh thấy sắc mặt Độc Hành
vừa đỏ vừa trắng bèn nghi hoặc hỏi: "Huynh đệ, với hai đồng tiền kia của
ngươi, không phải cũng định đi cho vay nặng lãi đấy chứ?"
"Ta... Ta chỉ là không mở miệng được!"
Pháo Thiên Minh cảmt hông vỗ vai Độc Hành nói: "Ai! Ta cũng vậy."
Vụ Lý Hoa vừa nghe lời này suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.
Tứ Ngũ Lục nuốt nước miếng nói: "Vậy Chử Trà..."
"Ồ! Thiếu chút nữa đã quên rồi!" Pháo Thiên Minh đứng lên chào hỏi: "Mọi
người đều là người chơi. Trước mặt NPC đáng ghét nên giúp đỡ lẫn nhau mới
phải. Mỳ bên này chia làm ba bậc thấp, trung, cao ba. Hôm nay ta cũng bỏ vốn
liếng. Tính là ta mời khách. Nhưng nói trước, chỉ mời mỳ cấp cao. Mọi người
tùy ý. Ông chủ làm bao nhiêu bát mì cao cấp toàn bộ tính vào người ta."
"Được rồi! Muốn ăn thì mời ngồi xuống." Chủ quán cười híp mắt, rõ ràng
không phải thứ tốt lành gì.
Vụ Lý Hoa nhỏ giọng hỏi: "Ngươi điên rồi? Đây không phải phẩm cách của
ngươi, ngươi không cảm thấy ngươi làm như vậy rất không giống chính mình
sao?"
"Không nghe chủ quán nói sao? Tiêu thụ mỗi chén mì như chúng ta còn trợ
cấp cho chúng ta tiền?"
"... Nhưng vấn đề là trừ chúng ta ra, ai có thể ăn được?"
"Chuyện này...không liên quan gì đến ta. Ta chỉ hy vọng trước khi lìa đời,
bọn họ có thể đổ hết bát mỳ vào bụng." Vụ Lý Hoa và Độc Hành hoàn toàn bị
đánh bại
Tứ Ngũ Lục đi đầu thử độc, nhìn cái bát mỳ xanh mơn mởn thơm phức, vừa
nuốt nước bọt, vừa do dự cầm lấy đũa. Mọi người khinh bỉ tính cách Pháo
Thiên Minh đến cùng cực. Hành động này thật sự quá đê tiện. Rõ ràng biết
người ta cả ngày chưa ăn gì, cái bát bày ra trước mặt bát chín phần mười là
thuốc độc, thật sự là quá đày đọa người khác. Nhưng bọn họ không biết, lần này
quả thật là hiểu lầm ý tốt của Pháo Thiên Minh. Ít nhất là lần này, Pháo Thiên
Minh xuất phát từ thái độ cứu người, tất nhiên vấn đề nằm ở tính cách hơi bủn
xỉn của hắn.
"Ngươi tu luyện nội công gì?" Pháo Thiên Minh cũng cảm thấy hành vi của
mình dễ bị hiểu lầm.
"Tuyệt học không trọn vẹn, nhưng võ công lại rất tệ." Tứ Ngũ Lục nhăn chặt
lông mày, tiếp tục cuộc đấu tranh tư tưởng mãnh liệt nhất trong lịch sử.
"Không trọn vẹn... Ngươi có thể vẩy mỳ cho khô, chỉ ăn phần mì là có thể
đối phó được. Bảy phần mười chất độc trong mỳ là ở nước dùng." Pháo Thiên
Minh lại bắt đầu đưa ra ý tưởng xấu xa.
Vụ Lý Hoa bên cạnh gật đầu nói: "Tốt nhất nên lau sạch mỳ trước khi ăn."
Tứ Ngũ Lục thấy vẻ mặt quan tâm của hai người, cảm động đến muốn chửi
thề: Đã bao giờ thấy ai ăn mì kiểu này chưa? Nhưng thời thế mạnh hơn con
người, không ăn chắc chắn sẽ chết, mà ăn... cũng ngỏm. Vì vậy hạ quyết tâm
cầm y phục tân thủ, vừa vẩy khô mì vừa lau sạch từng sợi một...
Ăn một miếng, tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn chòng chọc Tứ Ngũ Lục.
Trong đám đông có tới mười mấy người luyện tuyệt học không trọn vẹn, sinh tử
của Từ Thập Lục liên quan trực tiếp đến sinh tử của bọn họ. Sau ba giây chờ đợi
dài đăng đẳng, Từ Thập Lục thở dài nói: "Được lắm, được lắm. Chử Trà huynh,
làm sao ngài có thể phân biệt được sợi mì chỉ có ba thành độc tố?"
"Mùi vị của nước dùng ngon hơn mì." Pháo Thiên Minh nghiêm túc trả lời.
"..." Mọi người đều thầm nghĩ, không phải tên này định dụ dỗ Tứ Ngũ Lục
thử lại xem canh có độc không đấy chứ?
Mười mấy người có nội công tuyệt học không trọn vẹn rốt cuộc cũng ngồi
xuống quán mì, mỗi người mang khăn tay và quần áo tân thủ lau sạch sợi mì
của mình.
Sau này mọi người lên diễn đàn trao đổi tâm đắc mới phát hiện, nhân số ăn
mỳ trong nhóm này là cao nhất trong các nhóm. Không ít người sống sót đến
vòng bán kết mới thấy rõ việc phía sau diện mạo dữ tợn của Pháo Thiên Minh
đang ẩn giấu một tấm lòng Bồ Tát.
Về phần chín mươi người còn lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục lên
đường. Đây là không có cách nào, khôn sống mống chết vốn là pháp tắc sinh
tồn. Chẳng hạn như nói Tứ Ngũ Lục từ khinh công đến võ công đều rất bình
thường, nhưng dựa vào nội lực tuyệt học không trọn vẹn vẫn có thể gắng gượng
vượt qua. Lại nói đến Kiếm Cầm, nội lực không tốt khinh công cũng rất kém,
nhưng ở Đường gia trấn tám chín phần mười là kiếm đầy bồn đầy bát, việc chi
tiêu ở mấy trấn sau đơn giản hơn nhiều. Có thể sống sót không phải là bốn môn
cân đối phát triển toàn diện, mà là một môn đỉnh cao. Điều này cũng giống như
thực tế, người mà cái gì cũng có thể làm được, ngoại trừ làm chính trị, lúc mới
vào nghề chắc chắn không bằng người sở trường một môn.
Danh Sách Chương: