Lục Tiểu Phụng thở dài nói: "Tự ngươi nhìn xem, kế hoạch liên quan tới xây
dựng xã hội hài hòa, kế hoạch cuối năm quan phủ đưa quà, kế hoạch đề cao ý
thức bảo vệ môi trường toàn dân , kế hoạch kế hoạch hóa gia đình kinh thành...
kế hoạch vạch trần Lục Tiểu Phụng là nữ nhân, kế hoạch công bố chuyện mờ
ám giữa Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết, kế hoạch hoái hoa của Tư
Không Trích Tinh, ngươi cảm thấy quyển nào là thật."
"Sao có thể? Trước khi nhiệm vụ đó kết thúc không thể vứt bỏ, không thể
tổn hại cũng không thể giao dịch." Tư Không Trích Tinh vẻ mặt mờ mịt.
Lục Tiểu Phụng trầm tư một lúc rồi nói: "Vậy thì rõ ràng là đồ vật không ở
trong túi của hắn. Nếu không ở trong túi, thì chỉ có thể đặt ở một chỗ mà thôi -
trên người hắn."
"Ý của ngươi là còn phải đi trộm sao?" Tư Không lau mồ hôi lạnh trên trán:
"Cái xương già này sớm muộn gì cũng phải chôn ở trên tay ngươi."
Sau gần một giờ, Tư Không Trích Tỉnh gian nan bò vào quán trà, tay phải
cầm một bản kế hoạch, khóc lóc nói với Lục Tiểu Phụng: "Đại ca, ngươi xem
xem bản này có đúng không? Tên kia không phải người. Bây giờ hắn không đi
chỗ náo nhiệt mà bay nhảy khắp nơi. Nhìn thấy người nào khá hèn mọn là trực
tiếp đụng tới. Hiện tại trên đường Kinh Ngũ tới Kinh Thập chỗ nào cũng hỗn
loạn, tiếng kêu vang khắp nơi."
Lục Tiểu Phụng vội đỡ hắn lên đồng tình nói: "Làm khó cho ngươi rồi,
nhưng ngươi cũng là người có võ công, cũng không đến nỗi bị đụng cho thảm
như vậy chứ?"
"Đừng nói nữa, không phải ta không thể dùng khinh công, nhưng ta sợ bị lộ
bị đồng bọn của hắn phát hiện. Người ta chạy như điên từ Kinh Ngũ đến Kinh
thập, thấy không bị thương thì cho là lọt lưới... Ta từ Kinh Thập về bị đụng phải
tám lần. Nếu không phải sau này ta cảnh giác, vừa thấy không đúng là lập tức
nằm xuống đất giả chết, ngươi cũng không thể gặp lại ta nữa đâu." Tư Không
Trích Tinh trong lòng chua xót, vừa khóc lóc vừa kể lể.
Lục Tiểu Phụng thấy vẻ mặt hắn cũng đau lòng: "Ngươi làm vậy là tốt, dù
sao võ công của ngươi cũng kém hắn, ít nhiều cũng thấy đỡ hơn một chút.
Ngươi xem ta này, một mình ta có thể đánh mười tên như hắn, nhưng đối đầu
với hắn một trận, răng vẫn chưa mọc lại hết đây này."
"Đừng nói chuyện vô ích nữa, khục... Đã ho ra máu rồi. Ngươi xem cái này
là thật hay giả đã."
"Đây là... kế hoạch tăng cường và quảng bá hình tượng chính diện của Diệp
Cô Thành, giả. Này, ngươi làm sao vậy?" Lục Tiểu Phụng nói được nửa câu, Tư
Không Trích Tinh đã ngất xỉu.
Bên kia Pháo Thiên Minh rất tức giận, làm cái gì vậy, chuẩn bị mấy tiếng
đồng hồ mà vẫn không đưa được kế hoạch ra ngoài. Bản kế hoạch không để ở
đâu khác, mà nhét ngay ngắn vào túi áo trước ngực, Pháo Thiên Minh sợ Tư
Không Trích Tinh thiếu thông minh nên cố ý để lộ ra một đoạn giấy. Còn về
mấy quyển kế hoạch khác..., Chỉ là mời một nhóm bằng hữu mỗi người viết hai
bản, chủ yếu lo ngại độ chân thật không đủ, biết rõ có kẻ trộm tới mà không
phòng bị gì là quá giả dối. Cho nên kế hoạch là sau khi Tư Không Trích Tinh
trộm đồ trong túi thất bại, sẽ phát hiện ngay bản kế hoạch trước ngực. Nhưng y
đã coi thường một điểm, người ta thường ra tay từ phía sau, cho dù là lúc va
chạm đi nữa, y vận khinh công thì người khác khó lòng phân biệt trước ngực là
giấy hay là dây bay.
Kết quả một bên muốn đưa bản kế hoạch mà không được, một bên muốn lấy
bản kế hoạch mà cũng không xong. Vì vậy, trong tình huống xấu hổ đó, Tư
Không Trích Tinh ho ra máu, lê bước ra khỏi quán trà, lần này hắn cải trang
thành một đệ tử Cái Bang bệnh tật tàn tạ nhà nghèo. Dĩ nhiên, không muốn cải
trang thành dáng vẻ đó cũng khó.
Tư Không Trích Tinh trừng mắt nhìn chăm chăm vào mục tiêu đang đi về
phía cửa một cửa tiệm bánh kẹo, khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là mục tiêu bắt lấy
một NPC bình thường rồi hỏi một câu: "Có thấy Tư Không Trích Tinh không?"
Tìm ta ư? Hay là người này nợ trộm cắp gì?
Pháo Thiên Minh cũng chẳng còn cách nào khác, cứ lê thê mãi như thế này
thì bao giờ mới xong. Bản kế hoạch tất nhiên là bản gốc, còn kế hoạch thay đổi
sau này thì không hiện ra trên đó. Ban đầu trên bản kế hoạch có viết: Giết chết
người biết chuyện, rồi thay thế Diệp Cô Thành quyết chiến. Tranh thủ thời gian
một nén hương để cho Diệp Cô Thành giết Hoàng đế. Tại sao phải một nén
hương? Bởi vì Vương tổng quản muốn để Hoàng đế viết vài lời trước đã . Diệp
Cô Thành xuất hiện tiếp tục nói chuyện với Hoàng đế một hồi lâu. Sau đó bốn
cao thủ ẩn nấp trong phòng Hoàng đế xuất hiện, còn phải nói chuyện thêm vài
câu nữa. Sau khi giết bốn cao thủ thì mới nói thêm vài câu với Hoàng đế rồi mới
ra tay. Vậy nên chỉ cần tiết lộ kế hoạch này ra ngoài, phương án tốt nhất của
Lục Tiểu Phụng và những người khác là... lúc sắp quyết đấu, trực tiếp vạch trần
thân phận của Diệp Cô Thành giả mạo. Như vậy bốn vị Thống lĩnh đại nội sẽ tin
tưởng Diệp Cô Thành thật đã đi giết Hoàng đế. Như thế chỉ mất không quá nửa
nén hương là có thể đến bên cạnh Hoàng đế để hộ giá.
Danh Sách Chương: