Đến chiêu thứ 7, Kiếm Cầm bị khống chế. Chiêu thứ 8, móc câu quấn lấy
kiếm, khóa chặt rồi lôi đi. Trước mặt Kiếm Cầm xuất hiện sơ hở rất lớn. Chiêu
thứ 9, Long Ất đưa móc câu trái ra. Chiêu thứ 10, tay trái Kiếm Cầm dùng chiêu
Vô Danh. Chiêu thứ 11, Kiếm Cầm đâm Bích Huyết Đan Thanh vào tim Long
Ất. Chiêu thứ 12, kết thúc trận đấu.
Vô Danh cũng có danh, vô chiêu cũng là hữu chiêu. Chiêu vô danh này tên
là Vô Danh, bởi vì chiêu này không được thanh nhã nên gọi là Vô Danh. Nguồn
gốc từ lưu manh đầu đường xó chợ, còn có cái tên khác là ném vôi bột.
Xem xong, Tinh Ảnh cảm thán: "Sông Trường Giang sóng sau xuống sóng
trước. Chử Trà, ngươi có cảm nghĩ gì về việc này?".
"Xã hội này ngày càng khó sống." Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh. Bao
vôi bột này tám chín phần mười là Kiếm Cầm chuẩn bị sẵn để đối phó với mình.
Quân tử dễ tránh, tiểu nhân khó phòng. Có thể đoán trước rằng trong hoàn cảnh
hun đúc như thế này, lũ đạo chích sẽ nhô lên như măng mọc sau mưa. Hôm nay
là ném vôi, không chừng ngày mai sẽ tạt axit sulfuric. Ta vẫn còn quá thuần
khiết, cần phải cố gắng thêm mới được. Giang hồ nguy hiểm, sinh tồn thật khó
khăn.
Trận thứ tư, trận tam hại, "Thanh Mai Chử Trà vs Độc Hành!”
Gió cuốn theo cát mịn rửa sạch oan nghiệt giữa trời đất, hai võ sĩ cô độc
đứng im lặng giữa sa mạc cát vàng rộng lớn...
"Vốn là ngươi." Pháo Thiên Minh nhìn mũi kiếm mà mặt không chút biến
sắc, đầu óc thanh tỉnh, trong mắt y chỉ có thanh kiếm. Cứ như từ nhỏ y đã luôn
nhìn vào lưỡi kiếm.
"Xem ra ta không nên đến." Độc Hành vuốt ve lưỡi đao, cảm nhận sát khí
của ma đao.
"Nhưng ngươi đã rồi."
Ta có thể đi không?"
"Phải hỏi trọng tài."
Nghe vậy, Độc Hành run lên như bị một đòn nặng nề, lảo đảo đi tới trước
mặt Thiên Sứ, chăm chú nhìn một hồi lâu: "Ta thua!"
Gió thổi bay một sợi tóc dài của Pháo Thiên Minh, y nhẹ nhàng cất kiếm
quay người, đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại nói: "Ngươi rất giỏi."
"Cảm ơn!" Độc Hành nói xong, không hề tiếc nuối biến mất trên đỉnh núi.
Pháo Thiên Minh chậm rãi đi về phía trận dịch chuyển, từng bước chân rất
chậm, giống như người mang trọng bệnh vật lộn với số phận...
Đcm. Ra vẻ trước ống kính. Tinh Ảnh thầm chửi rủa bước chân gần như ngu
ngốc của Pháo Thiên Minh.
Trận thứ năm là trận sầu đời." Chân Hán Tử vs Lam Sắc "
Hai người đứng cách nhau hai mét nhìn nhau, trong lòng mâu thuẫn muôn
phần. Lam Sắc thì có đánh chết cũng không dám ra tay với Chân Hán Tử, tên
này không khéo là em vợ tương lai. Có chuyện gì ngoài ý muốn, gà bay trứng
vỡ vợ không còn? Hơn nữa Chân Hán Tử căn bản còn mặt dày hò hét: "Giết ta
đi, tới giết ta đi." Thật sự là không hạ thủ được nhưng hình như cũng không thể
không xuống tay. Mình đã đồng ý với Lãnh Nhược Tuyết sẽ đoạt lấy thiên hạ đệ
nhất, nhưng tảng đá ngăn chặn trên con đường thiên hạ đệ nhất không ai khác
chính là ngươi em vợ tương lai của mình. Đạp lên thi thể em vợ lấy được vòng
nguyệt quế, hay là để em vợ đạp lên thi thể của mình cho mỹ nhân vui lòng?
Mâu thuẫn thay, mâu thuẫn thay!
Chân Hán Tử tuy được được Pháo Thiên Minh dẫn dắt, vẫn giữ được một
tấm lòng thuần khiết. Người thuần khiết thì suy nghĩ vốn rất đơn thuần, cho nên
nguyên nhân mâu thuẫn của hắn cũng rất đơn giản: không có chỗ nào để hạ
kiếm. Con cóc ghẻ trước mặt lôn che tay trước lông mày, mình vừa xuất kiếm là
che mắt lại. Mình chỉ có một cơ hội, chỉ một mà thôi...
Tinh Ảnh lấy bình XO lén lút tìm tiểu nhị rót ít nước rửa nồi, tới bên cạnh
Pháo Thiên Minh hỏi: "Ngươi xem, bọn họ còn phải đối đầu đến bao giờ?"
Pháo Thiên Minh ngừng huýt sáo quay đầu nói: "Bớt uống rượu đi, có hai
đồng bạc là xài phung phí không biết tiếc rẻ. Không phải tiền của mình nên
không đau lòng đúng không?"
Tinh Ảnh nước mắt giàn dụa: "Ngài nói rất đúng, ta nhất định sẽ sửa đổi.
Ngươi xem đã qua một canh giờ rồi, bọn họ còn phải đấu đá bao lâu nữa?"
"Khó mà nói trước được, chắc chắn Lam Sắc không dám ra tay trước. Điều
này ta có cảm nhận. Còn Chân Hán Tử, ta đoán hắn đang lợi dụng tâm trạng do
dự của Lam sắc để tìm cơ hội."
"Vậy bọn họ có thể trao đổi ngôn ngữ với nhau chứ?"
"Nói chuyện cái quái gì, bọn họ lại không quen biết. Hơn nữa đang truyền
hình trực tiếp, Lam sắc dám nói: Chúng ta bắt đầu đi. Lãnh Nhược Tuyết người
ta sẽ nghĩ: Được, bây giờ còn chưa có gì đã ra tay với đệ đệ của ta rồi, về sau sẽ
làm gì nhà của ta? Còn Chân Hán Tử càng không thèm để mắt tới người còn
không có tới một phần vạn vạn cơ hội trở thành tỷ phu của mình. Đúng là hồng
nhan họa thủy! " Pháo Thiên Minh dạy dỗ Tinh Ảnh xong, quay đầu hô to:
"Tiểu cẩu thí, cất bình phong đi, chúng ta muốn ném ghế!"
Danh Sách Chương: