Mục lục
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình hình hiện tại rất rõ ràng, gã người Nhật sợ không dám lại gần Độc
Hành. Độc Hành không cách nào ngăn cản đối phương làm bất cứ chuyện gì
ngoại trừ giết mình.
Gã người Nhật cười khẩy, dường như hài lòng với tình hình trước mắt. Hắn
quay người đi về phía Thiên Hậu và Kim La Hán của cô. Lúc này, Thiên Hậu
biết mình không phải là đối thủ của hắn, thậm chí còn không thể chạy thoát. Cô
hốt hoảng la lớn: "Tên khốn kiếp Thanh Mai Chử Trà kia, còn chần chừ gì nữa
mà không ra đây?" Lúc này không còn là vấn đề bảo vệ bảo bối mà là vấn đề
sinh tử.
"Ồ, Thanh Mai Chử Trà? Ở đâu? Ở đâu?” Hiển nhiên gã người Nhật không
tin lời Thiên Hậu.
Chẳng lẽ hắn không ở đây? Trong lòng Thiên Hậu thầm hoài nghi. Cô đã
sớm nhận ra diễn viên quần chúng E kia chính là Pháo Thiên Minh, bởi không
chỉ ánh mắt mà cả động tác ngồi trên tuyết cùng vẻ mặt thờ ơ vén mũ Độc Hành
kia, tất cả đều khiến người khác căm ghét. Cho dù lục khắp cả vũ trụ cũng khó
tìm ra kẻ nào đáng ghét đến như thế.
Thiên Hậu đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên bên trái nhô ra một cái đầu
hỏi: "Mỹ nhân tìm ta?” Một cái đầu xuất hiện dưới mặt đất bằng phẳng, lại còn
nhăn nhở nở nụ cười cách trước mặt mình năm centimet, hơi thở nóng rẫy thổi
vào mặt... Ba hồn bảy vía Thiên Hậu bay mất, thân hình hư thoát, miệng mở to,
vẻ mặt kinh hoàng đứng chết trân tại chỗ.
Pháo Thiên Minh cười khẩy với cô ta rồi thuận tay vớ lấy Kim La Hán, tiếp
đó cùng bảo vật lao thẳng đến chỗ gã người Nhật đang kinh hãi. Một nhát kiếm
nhanh như chớp giật xuyên thủng tim gã người Nhật. Trong ánh sáng chói lòa,
Pháo Thiên Minh oai phong thể hiện một động tác rút kiếm rồi thở dài: "Chơi
kỹ thuật với đám thô kệch, không muốn oai phong lẫm liệt cũng khó”. Rồi y
quay ngược kiếm đâm thẳng vào cổ họng Thiên Hậu vừa lấy lại ý thức: "Dễ
dàng đến thế sao? Đời này tịch mịch như hoa. Này! Độc Hành huynh, có cần ta
giúp ngươi bôi thuốc không?”
Nghe xong, Độc Hành tỉnh ngộ, vội vàng nhảy xa mười trượng, toàn thân
đẫm mồ hôi lạnh, rút đao cao cảnh giác nhìn Pháo Thiên Minh. Tên này, nói trở
mặt là trở mặt, vừa dẹp xong kẻ địch đã giết ngay người nhà, đúng là có giác
ngộ năm 45. Thực tế không thể dùng hai chữ "vô sỉ” để miêu tả nhân cách của
y. Nào biết Pháo Thiên Minh vốn đã có khúc mắc ngàn vạn từ với Thiên Hậu,
giết gã người Nhật rồi mới giết Thiên Hậu đã là vô cùng quan tâm đại cục,
không muốn người ngoài nhìn thấy phe mình tự đánh lẫn nhau.
"Lòng tốt hóa thành phân lừa. Thôi, núi không đổi nước đổi, ta đi đây!”
Pháo Thiên Minh phất tay, mang theo Kim La Hán rời khỏi chiến trường. Độc
Hành chỉ có thể trơ mắt nhìn y đi mất. Bản thân quyết chiến sinh tử, còn mất cả
chân nhưng chẳng mò được cái lông nào. Người ta còn chưa xuất kiếm đã tùy
tiện lấy đồ đi rồi, sau đó qua cầu rút ván làm thịt chiến hữu kháng Nhật... Xem
ra hạng hai của mình cũng chẳng có gì ấm ức.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đông Tuyết trấn, sau khi gã người Nhật phá vây ba lần, đắn đo một lúc, hắn
lựa chọn đăng xuất. May mắn là chết ba lần vẫn không mất khăn che mặt. Đám
người Bất Túy cũng không vây bắt nữa, chỉ cần thể hiện thái độ là được. Dù sao
cũng chỉ là một con chuột, không đáng để mọi người đợi một ngày một đêm.
Pháo Thiên Minh lại lên trang chủ diễn đàn, nhưng không phải để khoe
thành tích kháng Nhật của mình. Độc Hành không thích giao du nên cũng
không loan truyền giùm y, còn Thiên Hậu thì hận không thể hút máu y, càng
không thể gây dựng hình tượng chính diện cho y. Huống hồ y vẫn thích giữ
mình kín tiếng việc này cũng bị lãng quên. Lý do Pháo Thiên Minh lên trang
chủ chỉ đơn giản vì có người chụp ảnh y nhận ngân phiếu 3 vạn từ ông chủ quán
mì. Hôm đó, bức pho tượng La Hán được đưa ra, 2 người còn lại đều là nhân
vật trong Tinh Anh đường, chỉ riêng pho tượng mà Pháo Thiên Minh đem đi là
có liên quan tới Mộ Dung Du Du.
Đương nhiên lý do trở thành chủ đề nóng không phải vì y thông minh mưu
trí, mà là do các tiểu đội trưởng đội săn kho báu ký nghị định tập thể: "Gặp
Pháo Thiên Minh ở tuyết nguyên, dù trong tình huống nào cũng quyết chiến đến
cùng, kiên quyết không lùi bước, cho đến người cuối cùng. "
Các đội hoạt động ở Đông Hải tuyết nguyên thêm nhau làm bằng hữu, nếu
thấy Thanh phá hoại xuất hiện sẽ hỗ trợ lẫn nhau, thề không để y bước chân vào
tuyết nguyên. Hơn nữa, sẽ kiểm tra nghiêm ngặt những người có khả năng
mang mặt nạ và che mặt. Còn bên ngoài tuyết nguyên...trừ phi ăn no rỗi việc
tìm đường chết.
Khi Pháo Thiên Minh lẻn vào tuyết nguyên lần nữa, bão tuyết cuối cùng
cũng ngừng. Điều này mang ý nghĩa Lam Sắc đã rời khỏi hang rắn, đại diện cho
việc báu vật sẽ được làm mới. Lam Sắc rời hang thế nào? Rất lâu sau Pháo
Thiên Minh mới biết được, cái gã này mời luật sư đến công ty trò chơi... Luật
sư là gì phải giải thích một chút, mà thôi không giải thích cho hài hòa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK