Mục lục
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nghe theo ý trời vậy!" Pháo Thiên Minh thở dài một hơi, nhiệm vụ này
chín phần mười là phá sản.
Lại qua hai giờ, cuối cùng Phích Lịch cũng từ trong Đào Hoa trận đi ra. Sau
khi Kiếm Cầm giải thích rõ tình huống, quả nhiên Phích Lịch giơ tay nói: "Dù
đánh không lại cũng phải đánh. Chử Trà, cởi trói cho hắn đi, tiện thể cho hắn ăn
chút gì đó."
"... Ngươi tự cởi đi, chúng ta phải vào Đào Hoa trận trốn một lúc. Lần này
hắn thoát thì ngay lập tức phải tìm chúng ta tính sổ trước tiên." Pháo Thiên
Minh, Vô Song Ngư và Kiếm Cầm cầm đây thừng vào đứng bên Đào Hoa trận
xem trò vui, chỉ cần Chu Bá Thông truy sát tới, bọn họ lập tức quay người vào
trận, tuyệt đối không do dự.
Phích Lịch và Chu Bá Thông đứng xa xa nói vài câu, vẽ một vòng tròn trên
nền đất bằng phẳng, sau đó bắt đầu bày tư thế. Chu Bá Thông cũng không biết
là ngu ngốc hay thế nào, nhưng cũng chẳng màng đến ba người vừa khiến hắn
chịu khổ mấy ngày qua.
Bắt đầu giao đấu...
Trận chiến diễn ra một chiều, xét về thực lực hai bên thì chỉ cần ba chiêu là
Phích Lịch phải bại. Đối mặt với đối thủ không xứng tầm, Chu Bá Thông hứng
khởi không thôi, chơi đùa với Phích Lịch như mèo vờn chuột. Phích Lịch ra một
chưởng, hắn bèn sờ vào mặt Phích Lịch, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng:
"Một chiêu, hai chiêu..."
Pháo Thiên Minh tức giận nói: "Nhìn thôi cũng phát bực. Sao ca ca của
ngươi không chịu đầu hàng đi?" Y có lý do nghi ngờ rằng Chu Bá Thông đang
lôi kéo ba người bọn họ đến chịu chết.
Kiếm Cầm chống cằm đáp: "Tính khí huynh ấy là thế, không bị đánh bại thì
kiên quyết không chịu thua."
Chu Bá Thông bắt đầu càng thêm quá đáng, mỗi lần Phích Lịch ra một
chưởng, hắn lại xé rách một mảnh vải trên quần áo hay áo choàng của Phích
Lịch. Người khác nhìn mà bực bội, nhưng hắn càng xé càng thích thú.
Sau khi áo choàng và quần áo của Phích Lịch rách tả tơi, lộ ra bộ y phục
mới, Chu Bá Thông vẫn chưa chịu thôi, một tay thò vào cái túi bên hông Phích
Lịch. Đây là túi chuyên dùng của đệ tử Cái Bang, tuy hình dạng xấu xí nhưng
có thể chứa đựng đủ thứ đồ vật, có điều trừ phương tiện di chuyển ra thì không
thể để vật sống vào được. Mà các đệ tử Cái Bang thường nhận nhiệm vụ liên
quan đến rắn rết, nên mỗi lần nhận nhiệm vụ như vậy đều được phát thêm một
cái túi.
Cái túi của Phích Lịch chứa mười con rắn mà sư môn yêu cầu bắt làm nhiệm
vụ...
Rất nhiều người đều sợ rắn, nhưng chỉ sợ đến run rẩy cả người, hồn phi
phách tán thì Pháo Thiên Minh mới từng thấy một mình Lam Sắc. Nhưng ngay
sau đó, y lại thấy thêm một người...
Chỉ thấy Chu Bá Thông móc túi một cái, bắt được một cái đầu rắn, lập tức
mặt tái nhợt, từng sợi tóc trên đầu run rẩy dựng đứng, sau tiếng thét thảm thiết,
Chu Bá Thông quay người chạy trốn, tốc độ nhanh không kém chuột bị mèo
dẫm đuôi.
Phích Lịch vẫn còn đang trong cơn ngớ ngẩn, Pháo Thiên Minh đi tới đưa
cái túi trên mặt đất cho hắn. Phích Lịch rất nghi hoặc hỏi: "Đây chỉ là quái cấp
20, cần gì phải vậy?"
"Đừng bận tâm nhiều thế, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành, ngươi thu dọn
mấy con rắn trên mặt đất trước đi." Chỉ có đệ tử Cái Bang mới biết kỹ năng bắt
rắn, nếu không lúc ở Ác Nhân cốc Pháo Thiên Minh đã không cần phải đi tìm
đệ tử Cùng Gia bang để giúp bắt rắn, trực tiếp bắt hai con dọc đường là xong.
Phích Lịch dùng kỹ năng thu nhặt những con rắn trên mặt đất vào túi rồi giải
thích: "Đây là nhiệm vụ sư môn giao phó, bắt đủ mười con rắn hai mươi cấp. Ta
mới bắt được tám con thì đã thấy có người bán la bàn, vẫn treo bên hông này ."
Đảo: Bốn phía là nước.
Đảo Đào Hoa: Bốn phía cũng toàn là nước, ở giữa là rừng hoa đào.
Một giờ sau, rốt cuộc đám người Pháo Thiên Minh cũng tìm thấy Chu Bá
Thông đã chạy được mười vòng, đang thở hồng hộc, nội lực đã cạn kiệt...
Tả Hữu Hỗ Bác - đây chính là phần thưởng nhiệm vụ của Phích Lịch. Sau
khi Pháo Thiên Minh biết mô tả cụ thể, cảm thụ sâu sắc đây quả thật là kỹ năng
biến thái. Thông thường tay trái chỉ đóng vai trò phụ, dùng tay trái sử dụng
chiêu thức sẽ làm suy giảm lực công kích, tốc độ, nhanh nhẹn. Nhưng kỹ năng
Tả Hữu Hỗ Bác lại có thể giải quyết vấn đề này.
Điều đáng sợ nhất là có thể sử dụng chiêu thức của cả hai tay trái phải cùng
một lúc. Chẳng hạn như Pháo Thiên Minh, tay trái sử dụng một thức khoái
kiếm, đồng thời tay phải cũng có thể sử dụng Hồ gia đao pháp, hơn nữa chất
lượng và tốc độ của cả hai chiêu thức đều không bị suy giảm chút nào... Điều
này thật sự rất vô lại.
Phải rồi! Đúng là một kỹ năng rất vô lại, tất nhiên các kỹ năng võ công đều
như vậy, chẳng hạn như Du Nhận Hữu Dư của chính Pháo Thiên Minh cũng
vậy. Nhưng xem người khác vô lại và chính mình vô lại hoàn toàn là hai chuyện
khác nhau. Giống như Du Nhận Hữu Dư chỉ có thể kéo dài trong một khoảng
thời gian nhất định, kỹ năng Tả Hữu Hỗ Bác cũng có giới hạn, đó là phân bổ nội
lực đều cho cả hai tay. Với nội công của Phích Lịch có thể mở ra được sáu
thành, nếu chia đều cho hai tay thì mỗi tay chỉ còn ba thành, sức mạnh bị giảm
đi rất nhiều. Tất nhiên nếu là dùng vũ khí thì khác, dù sao một thành nội lực
cũng đủ đâm chết người rồi. Thật đáng tiếc, vô cùng đáng tiếc, sau khi nghiên
cứu Pháo Thiên Minh rất tiếc nuối vì kỹ năng Tả Hữu Hỗ Bác này không rơi
vào tay mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK