Đám con bạc hồi hộp hỏi: "Là ai vậy?"
"Thượng đế ơi... Trời đất quỷ thần ơi!" Vô Song Ngư lau mồ hôi, buông ống
nhòm xuống, quay đầu im lặng nói: "Là Thiên Nhãn."
"... Cái quái gì cơ!" Mọi người nhìn nhau kinh ngạc.
Thiên Nhãn ho khan vài tiếng rồi rốt cuộc cũng thốt lên: "Đa tạ!"
"Ngươi lớn đầu mà còn nghịch ngợm như vậy à." Pháo Thiên Minh quở
trách.
"Cầu đổ cũng không thể trách ta được." Thiên Nhãn cương quyết phản bác.
"Ngươi có biết cái cầu này gọi là gì không?"
"Đoạn... Kiều!" Thiên Nhãn sửng sốt, rồi nhìn Pháo Thiên Minh nở nụ cười
gian xảo khinh bỉ mình, lập tức điên tiết.
Chân Hán Tử nhắc nhở: "Chử Trà, sắp chết hết rồi."
"Biết rồi!" Pháo Thiên Minh rút ra một tờ ngân phiếu, chạy đến trước chiếc
thuyền nhỏ chuyên phục vụ du hồ, bảo với lão lái đò NPC: "Ba trăm vàng, cứu
người kia, còn cả hai người nọ nữa."
"Được!" Mắt lão lái đò sáng rực, nửa ngày mới kiếm được mười vàng, giờ
cứu hai người đã có tiền công mười ngày, chuyện như vậy sao dám từ chối?
...
Vụ Lý Hoa và Đường Đường ngồi bệt dưới đất, chống cằm nhìn chằm chằm
Pháo Thiên Minh. Họ đang phân vân không biết nên xử lý Vô Song Ngư đã bày
mưu tính kế, hay là trị tên Pháo Thiên Minh đang giả vờ quan tâm mà thầm
cười trên nỗi đau của người khác.
"Nhìn gì vậy?" Pháo Thiên Minh bị nhìn đến nổi da gà.
"Không có gì!" Hai cô đứng dậy bước về phía quán trà xa xa, so với Pháo
Thiên Minh hoàn toàn vô tội, họ thấy đánh Vô Song Ngư một trận có vẻ hợp lý
hơn. Chân Hán Tử cũng tùy tiện hô lên một tiếng rồi chuồn mất, hắn đi bàn bạc
kế hoạch hành động tiếp theo.
"Sao cô lại đến đây một mình?" Pháo Thiên Minh hỏi Thiên Nhãn, y không
ngăn cản hai cô gái, dù sao cũng có thời gian, thư mời vẫn đang cất trong ngực
mình.
"Ta đến cùng Tiểu Tuyết mà."
"Cô ta đâu rồi?" Pháo Thiên Minh nhìn quanh bốn phía.
"... Hình như vừa rồi bị ngươi giết lúc cứu ta." Thiên Nhãn mặc niệm.
"Ồ?" Pháo Thiên Minh nghĩ lại, dường như có chuyện đó thật. Lúc nãy có
quá nhiều người cản đường hắn, nên y rút Ỷ Thiên kiếm ra quét một nhát... Thế
là một con đường thênh thang hiện ra. Khi đó y còn nổi giận vì bị trừ hai điểm
đạo đức, không có chuyện gì thì gia nhập tà phái đi, chẳng tốt hơn à?
Pháo Thiên Minh quyết định không dây dưa về vấn đề này nữa, hỏi: "Không
ai mời cô à?"
Vừa thốt ra lời, Pháo Thiên Minh biết mình lại lỡ lời. Thiên Nhãn thở dài
não nề: "Không có!"
"Đáng tiếc ta không có cơ hội mời, chứ nếu không nhất định sẽ mời cô."
"Nếu ngươi thật lòng thì đi dạo cùng ta..."
Chưa dứt lời, Chân Hán Tử vội vã chạy tới nói: "Chử Trà, có chuyện rồi!"
"Chuyện gì vậy?"
"Vụ Lý Hoa và Đường Đường đang cãi nhau."
"Vì sao thế?"
"..." Chân Hán Tử lau mồ hôi, đáp: "Không vì lý do gì cả!"
"Chẳng lẽ là do nhiệm vụ của Vi Tiểu Bảo, khiến mâu thuẫn bộc phát? Mỹ
nhân! Ta phải đi xem sao."
Thiên Nhãn mỉm cười: "Ngươi cứ đi!" Cô cũng hiểu rõ mọi chuyện.
...
Vì vậy, Pháo Thiên Minh đã đi. Y thấy Vô Song Ngư cũng tình cờ đang dạo
Tây Hồ, còn có Vụ Lý Hoa và Đường Đường đang ngồi trên ghế đá.
"Chuyện gì thế?" Pháo Thiên Minh hỏi.
"Hừ! Ngươi hỏi cô ấy đi." Hai cô nương đồng thanh nói.
Vô Song Ngư đứng bên giải thích: "Là như vầy, lúc ta vừa gặp họ thì vẫn
ổn, nhưng rồi cả hai cùng thích một món trang sức nhỏ bên lề đường, thành ra...
nảy sinh mâu thuẫn."
"Ta còn tưởng chuyện lớn gì cơ... Trời ơi!" Sắc mặt Pháo Thiên Minh đột
nhiên biến đổi khó lường.
"Sao vậy?" Mọi người hỏi.
Pháo Thiên Minh bình tĩnh đáp: "Không sao! Từ sáng chưa ăn gì, mức độ
đói lên cao quá."
"Ồ!" Vụ Lý Hoa lên tiếng: "Chử Trà, ngươi giúp ta mua viên lam bảo thạch
kia được không?"
"Ta cũng muốn." Đường Đường nói.
Vô Song Ngư kéo Pháo Thiên Minh đang định khuyên giải: "Họ kiên quyết
không chịu nhượng bộ đâu, ngươi đừng khuyên nữa, cứ đi mua đi."
"Sao ngươi biết?"
Vô Song Ngư ghé sát Pháo Thiên Minh, thì thầm: "Đại ca, ta còn việc,
ngươi mau giải quyết đi."
...
Bảo thạch được mang về, quả thật chỉ có một viên. Không phải hệ thống
không cung cấp, mà là vốn chẳng bán. Viên bảo thạch này chính là do Vô Song
Ngư vừa bán cho tiểu thương.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Pháo Thiên Minh bỗng lật tay, nắm
hai nắm đấm hỏi: "Đố các cô: Bảo thạch ở tay nào? Ai đoán đúng sẽ được
tặng."
"Ta..." Tất cả đều nghẹn một hơi trong lòng, chỉ muốn trực tiếp xử lý Pháo
Thiên Minh.
Vô Song Ngư cảm nhận sát khí tứ phía, nước mắt chảy trong lòng: Các
huynh đệ tỷ muội, đừng trách kế của ta vô dụng, là do thằng nhãi này quá tinh
ranh, có bẫy đến đâu y cũng thoát.
"Hết giờ, không ai đoán trúng. Thực ra bảo thạch cũng tự chọn chủ, để ta
giữ lại là hơn. Các cô cứ từ từ mà chơi, ta đi trước!" Nói xong, y bỏ lại bốn
người, tự mình bước đi.
Danh Sách Chương: