Mục lục
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Lưu Hương thở một hơi rồi nói tiếp: "Thí dụ như có hai đầu bếp, một
người thì mọi món ăn đều biết nấu, nhưng nấu chỉ tầm thường. Người kia chỉ
biết nấu món cay Tứ Xuyên, nhưng lại nấu rất giỏi. Vậy hai hàng quán đó, các
ngươi nghĩ hàng nào kinh doanh tốt hơn? Cô nương tên Kiếm Cầm này cũng
thế, nếu nội công của ngươi đạt đến trình tuyệt học thạo chứ không phải nội
công bây giờ, chỉ cần dựa vào kiếm pháp của ngươi cho dù không thể thắng
Thạch Quan Âm nhưng khả năng tự vệ vẫn dư dả. Các ngươi phải biết, một
người chỉ biết đóng đồ gỗ có giá trị hơn một người đã biết làm thợ mộc còn đi
làm thợ rèn. Võ công cũng vậy, nghề nghiệp cũng thế, làm người cũng không
khác gì."
Pháo Thiên Minh tóm tắt: "Nghĩa là một thùng nước đầy còn hơn mười
thùng nước chỉ đựng được nửa thùng, phải không?"
Sở Lưu Hương nói: "Đúng. Tiểu cô nương, qua đây giúp ta ấn huyệt." Sở
Lưu Hương chỉ vào vài huyệt đạo rồi để Kiếm Cầm vân nội lực ấn bóp.
“Sắc lang!” Pháo Thiên Minh kết luận.
"Thế ngươi làm được không?"
Pháo Thiên Minh nhìn trạng thái của mình, toàn bộ võ công đã biến thành
màu xám, bộ phận JJ cũng không còn mát lạnh. Y không khỏi thở dài nói: "Các
ngươi tự giải quyết phần còn lại đi. Lão Hồ, rảnh rỗi ghé quán rượu của ta tìm
ta, tiền ăn uống ta sẽ giảm giá 30%, rượu giảm 2%. Kiếm Cầm giết ta đi."
Sở Lưu Hương nói: "Giết ngươi làm gì?"
"Bảo ngươi giết thì cứ giết, không cần nói nhảm nhiều." Việc này có thể che
giấu là tốt nhất, nếu không chắc chắn lũ hư hỏng kia sẽ không ngừng hỏi bản
thân trong lúc biến thân có cảm giác gì. Đặc biệt là Chân Hán Tử, chỉ hận
không thể công bố sự tích vẻ vang của mình lên khắp nơi trong diễn đàn. Là
nam nhân phải giữ trọn vẹn phẩm giá cuối cùng, cho dù mất đi trinh tiết cũng
phải giữ lấy mệnh căn (JJ).
Pháo Thiên Minh là người bận rộn, mới hồi sinh đi từng bước một về quán
rượu của mình, gần như đồng thời nhận được hai tin nhắn.
Pháo Thiên Minh không buồn nhìn, vẫn tiếp tục đi về quán rượu, dù sao
cũng phải về uống ít rượu giải sầu trước đã. Gần đây tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ
rất cao, nhưng ích lợi thực tế không nhiều, số lần chết lại quá nhiều. Cứ thế này
vài lượt nữa, không cẩn thận còn phải về sư môn báo cáo. Nhưng chưa tới cửa
quán rượu, đã có hai tin nhắn như đòi mạng đồng thời đưa đến.
Pháo Thiên Minh thở dài nhìn, nội dung hai lá thư gần như giống hệt nhau:
Đến rừng hạnh cách thành Hàng Châu mười dặm về phía bắc can ngăn, ngàn
vạn đừng nói ta gửi tin nhắn. Ký tên: Hát Bất Túy, Phích Lịch.
Lúc này Pháo Thiên Minh mới thở dài não nề, mâu thuẫn cuối cùng cũng
bùng nổ, bình thường hai người này quan hệ không tốt lắm, mỗi người có một
nhóm lực lượng nhỏ trong Cái Bang. Nhưng hai người rất ý tứ, gặp nhau cũng
rất lễ phép, hết lời tán tụng đối phương.
Đây giống quan hệ giữa một thị trưởng và một phó thị trưởng thường trực,
là quan hệ chính trị. Nếu cứ êm đềm như thế mãi thì khó có thể nảy sinh tia lửa,
mọi người đều đè nén bất mãn trong lòng. Nhưng một khi đã có ngọn lửa nhỏ,
chắc chắn sẽ đối đầu trực diện, cố hạ uy tín đối phương.
Xét về khía cạnh này, hai người cao thượng hơn chính trị gia nhiều.
Pháo Thiên Minh rất bất bình, sao có thể xem cụ Chu là chính trị gia? Dù
vậy, y hiểu sách vở đều do chính trị gia xét duyệt. Theo y, từ xưa tới nay, từ sao
Hỏa đến Trái Đất, chẳng chính trị gia nào không chiến có tài sản hàng triệu, lão
luyện gian trá. Nhưng khi cụ Chu qua đời, tiền trong nhà chỉ có bốn đồng, nên
tuyệt đối không thể là chính trị gia được.
Trên đường đi, Pháo Thiên Minh nhận được gần mười tin nhắn thúc giục,
cái sau gấp hơn cái trước: Sắp không kiềm chế được tình hình, đã có hơn trăm
người chết, không mau đến thì Cái Bang giải thể...
Nhưng mà... không còn cách nào, ai bảo ta không biết khinh công chứ. Bình
thường thì chạy mười dặm chỉ mất nửa giờ thôi. Nhưng Pháo Thiên Minh có thể
làm chuyện mất mặt như vậy được sao? Chạy bộ trong trò chơi, không phải não
bị cháy là bị lừa đá lúc nhỏ, nào có ai nghĩ chạy trong trò chơi cũng rèn luyện
được thân thể?
Vậy nên Pháo Thiên Minh đành phải rong chơi một giờ mới tới rừng hạnh.
Rừng Hạnh rất lớn, ngoài vài cây cối bên ngoài, bên trong như một quảng
trường nhỏ, diện tích ngang với hai sân bóng. Vừa tới bìa rừng đã nghe tiếng
Hát Bất Túy gầm thét trong rừng: Không phải tộc ta, ắt có ý khác.
Phích Lịch gào lên đáp: Thiên hạ đại đồng, hữu dung nãi đại.
Thiên hạ là ai? Đại đồng ở nào? Hữu Dung là ai? Ngực to lắm à? (Chơi chữ
nãi đại = ngực to) Pháo Thiên Minh vừa cười đểu suy nghĩ vừa đi vào rừng
hạnh. Nhìn một cái, y đã giật mình, cảnh tượng này thật kinh khủng. Phích Lịch
ở phía tây, đằng sau là gần hai vạn đệ tử Cái Bang, Hát Bất Túy ở đằng đông
cũng trên hai vạn đệ tử Cái Bang, phía nam trên năm vạn đệ tử trung lập Cái
Bang, hơn nữa liên tục có người gia nhập hai phe. Phía bắc là một đám NPC.
Pháo Thiên Minh nhận ra A Châu, Đoàn Dự và cô gái họ Vương, ở giữa thì là
Kiều Phong ngồi trên đất bằng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK