Mục lục
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi người đều có nhiệm vụ thích hợp, Pháo Thiên Minh cũng vậy, y thích
nhất làm bảo tiêu... Không phải bảo vệ người, mà bảo vệ tài vật. Y có một thế
mạnh mà không ai sánh bằng, cũng chính từ một nhiệm vụ bảo tiêu mà y phát
hiện ra ưu thế của mình...
Nói tới ngày thứ tam, Pháo Thiên Minh lại tiếp nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ
lần này sẽ được lựa chọn nhiều hơn rất nhiều. Ngay từ đầu Pháo Thiên Minh đã
bị một nhiệm vụ mê hoặc: bảo tiêu, áp tải một nhóm tài vật đến Kinh Châu,
nhiệm vụ do bốn người thực hiện. Tài vật chia làm bốn phần. Nếu như chết một
nhân, tài vật mang về toàn bộ, vậy người chết coi như là thành công. Nếu như
tài vật thiếu một phần, bốn người còn sống tới nơi, vậy sẽ phải đổ xúc xắc, xem
ai đi chết.
Hấp dẫn ánh mắt của Pháo Thiên Minh tự nhiên là hai chữ tài vật, y lập tức
hạ quyết tâm nửa đường chém ba người khác. Hắn biết quy củ của bang hội.
Bảo tiêu chết giữa đường coi như là chết miệng. NPC có thể nghe lời nói sau
khi phục sinh, nhưng không thể làm chứng cứ.
Nhưng điều rất khiến Pháo Thiên Minh của chúng ta thương tâm là sau khi
xác nhận nhiệm vụ y lại phát hiện một chuyện rất buồn nôn: Nhắc nhở của hệ
thống, vật này là vật phẩm nhiệm vụ, không cách nào giao dịch hay sử dụng, có
muốn lấy hay không? Cái này là y tính sai, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy,
vừa bảo tiêu vừa cướp tiêu mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ trăm phần trăm.
Bốn chiếc xe ngựa đi ra ngoài, A, B C với võ công đều thuộc dạng trung
bình trong người chơi. Mỗi người có một loại lên đến cấp, một loại khác là
trung cấp. Ba người vốn tiếp nhận nhiệm vụ này đều có phần thấp thỏm bất an,
tuy bảo tiêu thu vào cao nhưng phải biết rằng sau khi bọn họ tiếp nhận tốt
nhiệm vụ, bang hội đối địch sẽ xuất hiện một nhiệm vụ cướp tiêu. Nhưng vừa
thấy Pháo Thiên Minh cùng bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, ai nấy đã hoàn toàn yên
tâm. Thanh Mai ác ma này chính là thanh kiếm hai lưỡi, trừ phi thật sự ăn no
rửng mỡ, nếu không tuyệt đối không có ai muốn gây sự với hắn.
Ba người có ý muốn tiếp xúc với Pháo Thiên Minh, lại nhìn thấy bộ dạng
Pháo Thiên Minh như vừa mất năm trăm đồng tiền, đều không dám đi lên trước.
Theo truyền thuyết người này làm nhiệm vụ nhập ma, không có việc gì cũng
giết người góp công đức.
Pháo Thiên Minh ngồi ở trong chiếc xe thứ tứ liên tục than thở trong lòng.
Lũ thiết kế khốn nạn này, no rửng mỡ à! Làm bảo tiêu thế này một lần mất thời
gian nửa ngày mới trả tiền thù lao 10 vàng, mà mình không phải là không có
chuyện gì gây chuyện sao? Khi nào nhàm chán thì làm gì? Chơi bài thôi? Pháo
Thiên Minh vận nội lực ném từng lá bài tú lơ khơ ra. Đây cũng là chỗ tốt của trò
chơi, ném đi không xa sẽ tự động trở về, đổi lại thực tế còn phải tự mình xử lý.
"Núi này là ta mở, đường này là ta trồng, muốn đi đường này, lưu lại tiền
mua đường.” Pháo Thiên Minh ngẩng đầu, hít một hơi lạnh, cách 30 mét có một
nam nhân cụt một tay dẫn theo một nữ nhân, phía sau đó còn có hơn mười nữ
nhân... Dương Quá thê thảm như vậy từ bao giờ! Bàn chân y lập tức bôi dầu
định chạy, đây chính là kẻ thù của y, tám chín phần mười là nhằm vào mình.
"Chử Trà huynh!" Nam nhân đột nhiên thấy Pháo Thiên Minh, hơi ngây ra
một chút.
Pháo Thiên Minh đưa mắt nhìn lại: "A, không phải Dương Quá, ai vậy? Có
vẻ quen mặt!
"Chử Trà huynh, kính xin qua đây nói chuyện một lát!”
"Được!" Pháo Thiên Minh nhảy vài cái tới bên cạnh nam nhân cụt một ta.
Người ta khách khí như vậy, sao không đi qua xem có được không?
"Lão Thích? Thích Thiếu Thương?" Pháo Thiên Minh thử thăm dò một câu.
"Ta biết ngay ngươi vẫn còn nhớ đến ta, ngươi có còn nhớ Tức Đại Nương
không?" Thích Thiếu Thương vui mừng khôn xiết, kéo cô nương bên cạnh một
cái.
"Biết chứ! Đại Nương vẫn xinh đẹp tuyệt trần như xưa, làm sao có thể quên
được." Trong lòng Pháo Thiên Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn không
bỏ trốn, nếu không e là thiệt thòi.
Ba vị người chơi đang cảnh giác bên cạnh cũng đồng thanh thở phào: "Chỉ
là báo động giả, chỉ là báo động giả!"
"Ngươi làm hắn vậy, thành cướp đường từ bao giờ?"
"... Ta vốn là cướp đường, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Liên Vân trại của
chúng ta chuyên làm nghề nà." Thích Thiếu Gia cũng vô cùng ngượng ngùng,
cướp đường lại cướp cả bằng hữu, chuyện này mà truyền ra, làm sao dám nhìn
mặt anh hùng thiên hạ nữa.
"Đúng rồi, ta quên mất! Ngươi cướp cái này làm gì? Có giao dịch được
đâu."
"Các ngươi không được, nhưng chúng ta là sơn tặc! Chỉ cần bán hàng cho
hệ thống cửa hàng là có thể đổi tiền. Ài... lâu rồi không làm việc này, chỉ vì
đang mưu tính một việc trọng đại, không có tiền thì không được. Hôm nay thật
sự đã làm phiền Chử Trà huynh rồi, chúng ta đi trước đây, ngày khác sẽ tới cửa
xin lỗi." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK