Bạo Phong vẫn ăn mừng theo cách cũ, ăn nhậu nhẹt! Biết làm sao được,
thiểu số phải phục tùng đa số mà, tất cả nam nhân đều tán thành việc ăn một
bữa. Thiên Nhãn được đối đãi như công chúa, dù sao ngoài Pháo Thiên Minh ra
thì chỉ có mình cô là làm nghĩa vụ. Còn về phần Pháo Thiên Minh, mọi người
đều cho rằng tên này mà còn lấy tuyệt học thì thật sự không có thiên lương.
Nhưng không phải ai cũng có tâm trạng tốt đẹp, một tuần sau là Thất Tịch
chết tiệt, vốn dĩ mọi người cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng sau khi tuyên
truyền rầm rộ khắp nơi, ai nấy đều cảm thấy nếu không tìm được bạn gái thì thật
có lỗi với tổ quốc, với mẹ cha.
Người say rượu thì say, người cười thì cười, kẻ khóc lóc thì khóc, chỉ có
mình tên Pháo Thiên Minh không tim không phổi ra sức gọi tiểu nhị dâng rượu,
toàn rượu ngon! Ngoài ra, y còn xúi giục tiểu nhị sửa đổi hóa đơn, hôm nay
ngoại trừ y và Thiên Nhãn ra, những người khác đều phải trả tiền. Lợn mập dê
béo! Lúc này mà không làm thịt thì còn đợi đến bao giờ?
Thất Tịch rốt cuộc cũng đến, đây là một ngày chắc chắn không tầm thường.
Tiếng chuông vừa điểm vào lúc sáng sớm, bầu trời quang đãng bỗng bắt đầu đổ
tuyết. Câu này không phải lỗi hệ thống, thật sự trời không mây vẫn có tuyết rơi,
hơn nữa lại là giữa mùa hè.
Pháo Thiên Minh vừa uống bia ở tầng một quán rượu vừa mắng: "Đổ tuyết
cái quái gì! Trời nắng đổ tuyết thì cứ việc đổ tuyết đi, lại còn cố tình rơi tuyết
đỏ, não tàn hơn nữa là tuyết hoa đào, sao không rơi luôn thình vuông cho người
chơi chết hết đi?"
Phích Lịch, Bất Túy ở bên cạnh phụ họa: "Đúng thế đúng thế! Ăn no rửng
mỡ."
Ba tên độc thân đang thê lương hưởng thụ sự cô đơn của ngày Thất Tịch.
Tuyết còn chưa kịp rơi xuống đất, bầy chim sẻ, chim khách trong trò chơi đã
tung cánh, dựng nên một cây cầu Ô Thước giữa không trung, cả bầu trời chớp
mắt biến thành Ngân Hà lấp lánh sao trời, cuối cùng một cây cầu vồng khổng lồ
được bắc ngang trên đầu.
"Đầu óc hỏng cả rồi, vừa có sao vừa có mặt trời lại còn kèm cả cầu vồng.
Mấy tên thiết kế các ngươi toàn lũ não heo, IQ có 50."
"Chuẩn luôn! Ăn no rửng mỡ." Hai người này cũng rất không hài lòng với
cảnh tượng trước mắt, nhưng họ vẫn giữ thể diện vì có địa vị, không học Pháo
Thiên Minh mượn rượu mở lời mắng mỏ.
Một giọng nam ai oán vọng ra từ cửa: "Mấy cái đó còn chịu được, ta chỉ
mong bọn chúng đừng cho mấy thứ máu chó như ông già Noel với Bạch Tuyết
công chúa thôi."
Pháo Thiên Minh nhìn lên, "Ồ", hóa ra là Độc Hành, bèn kêu: "Qua đây
ngồi, tiểu nhị mang thêm cốc. Sao ngươi rảnh rỗi tới đây vậy?"
Độc Hành thở dài: "Bị ép."
"Bị ép?" Ba người không hiểu được lời này.
"Chư vị không hay biết sao?"
"Biết điều gì?"
Độc Hành thống khổ nói: "Hôm nay tất cả quái vật chỉ rớt hoa hồng không
có theo kinh nghiệm. Tất cả các cửa tiệm hệ thống như tiệm thuốc, lò rèn, quán
rượu, trà lâu... đều chỉ bán hoa hồng. Chỉ có của cửa hàng người chơi như các
ngươi còn có thể ăn uống chút gì đó."
Pháo Thiên Minh mắt sáng rực, lập tức quay đầu quát: "Tiểu nhị, tăng giá tất
cả các món ăn và đồ uống lên 10.000%, một chén trà xanh bán hai trăm vàng,
mỗi người tiêu tốn tối thiểu hai trăm vàng, không mặc cả, không chiết khấu,
không nợ nần."
...
Bốn nam nhân bắt đầu lặng lẽ ngắm nhìn các vì sao, tuyết đỏ, cầu Ô
Thước... Công ty trò chơi này đúng là ép người ta vào chỗ chết...
"Này, các ngươi đều ở đây cả sao?" Chân Hán Tử vẫy tay hỏi.
Pháo Thiên Minh chỉ vào bên cạnh: "Còn chỗ trống đấy, muốn gì cứ nói với
tiểu nhị."
Năm nam nhân bắt đầu ngắm cầu vồng. Đám nhà thiết kế mất hết nhân tính,
ngay cả trẻ con chưa đầy 20 tuổi cũng không tha.
...
Chẳng bao lâu sau, Huyết Ảnh cũng đến, thấy một đám đàn ông đang uống
bia, hơi lưỡng lự nói: "Ta... ta nghĩ bên này hẳn là còn có người."
"Ừm." Chân Hán Tử rất thông cảm gật đầu, chỉ vào chỗ trống bên cạnh nói:
"Tự gọi tiểu nhị đi."
Cứ mỗi lần có thêm một gã độc thân gia nhập, tâm trạng mọi người lại nhẹ
nhõm hơn một chút. Có người cùng chia sẻ nỗi đau sẽ tốt hơn rất nhiều. Đám
người Chân Hán Tử đều hiểu rõ đạo lý này, nếu không Huyết Ảnh và Độc Hành
đã chẳng tìm đến mong được an ủi. Mục đích đến đây chính là để xem mấy gã
độc thân khác ra sao.
Rạng sáng một giờ, Tinh Ảnh bỗng xuất hiện ở cửa quán, cười khổ nhìn mọi
người đang ngạc nhiên: "Mọi người đều ở đây cả sao?" Nói xong tự tìm chỗ
ngồi.
Độc Hành có cá tính nhất, một cước đá bay chiếc ghế: "Chỗ nào mát mẻ thì
cút đến đó đi." Tất cả mọi người kể cả Pháo Thiên Minh, đều rất tán thưởng
hành động của Độc Hành. Ai nấy đều đồng ý rằng tên Tinh Ảnh này đến đây là
để khoe khoang trước mặt mọi người.
Danh Sách Chương: