"Ngựa chết rồi..." Pháo Thiên Minh bi thương.
"Ta... Ta bảo ngươi đến đây thịt ta đii." Lam Sắc nổi giận, còn có cả người
Trung Hoa nghe không hiểu tiếng Trung Quốc.
"Ngươi... còn có yêu cầu ti tiện như vậy à?" Pháo Thiên Minh trừng đôi mắt
nhỏ thuần khiết, vô cùng là kinh ngạc.
"Ta... Ta giết ngươi." Lam Sắc nổi giận đùng đùng, xông đánh một quyền.
Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng tránh né, một đao chém thẳng xuống.
Lam Sắc mỉm cười, quả nhiên đao Pháo Thiên Minh chém trên người hắn
chẳng khác nào chém vào kim cương. Pháo Thiên Minh thất kinh, vừa phân tâm
là bị quyền của Lam Sắc đánh trúng ngực, phun ra hai ngụm máu nhỏ, vội vàng
bỏ chạy bán sống bán chết.
"Đuổi theo!" Lam Sắc ra lệnh một tiếng, đội viên phản cảm tử bắt đầu hoạt
động đánh rắn dập đầu. Nhưng... vấn đề đã xuất hiện, đội viên đội phản cảm tử
truy đuổi chó rơi xuống nước như chó chết, kết quả vừa kéo dãn khoảng cách
với Lam Sắc, Pháo Thiên Minh bay ra cho một đao. Đao xuất ắt thấy máu,
người may mắn không chết cũng bị trọng thương, chỉ có thể gọi đồng bọn hỗ trợ
nâng mình rời xa chiến trường.
Cuối cùng tám đội viên phản cảm tử vây chặt lấy Lam Sắc tiến hành truy
đuổi. Tất nhiên vẫn có người phát hiện ra dấu hiệu bất thường, bên mình tăng
tốc thì người ta cũng tăng tốc theo. Cho nên bọn họ nghiêm túc cảnh cáo Lam
Sắc: "Hộ pháp, ngươi xem có bẫy gì không?”
Lam Sắc nổi giận, tự mãn đáp lại: "Cho dù có bẫy thì đã sao? Đứng trước
thực lực, mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là vớ vẩn. " Hắn không để bất kỳ mai
phục nào vào mắt, thậm chí cả kỵ binh xông trận cũng khinh thường, huống hồ
là mấy trò mưu mô xảo quyệt. Nếu không phải vì lúc trước tốc độ của mình quá
chậm, lại bị Pháo Thiên Minh quấy rối, rất có thể hắn đã chiếm được phố tây.
Đương nhiên hắn không biết người đi trước mình là ai, nếu biết đó là Pháo
Thiên Minh thì dù cho mười cái gan cũng không dám đuổi theo. Từ Đại Hội Võ
Lâm có thể thấy, ngoài trận đầu ra thì người này hoàn toàn không thể hiện võ
công gì cũng đánh bại đối thủ. Dùng từ thâm sâu khó lường để miêu tả còn thấy
chưa đủ, hèn hạ vô sỉ mới thực sự là cách mô tả chính xác mà giang hồ đưa ra.
Đuổi mãi không kịp là vì Lam Sắc quá chậm chạp. Bên chạy trốn cũng
không hăng hái vì kẻ truy đuổi quá chậm. Một đuổi một chạy như vậy cuối cùng
cũng thoát ra khỏi đám lửa, tới vùng đất trống rộng lớn, chính là phố tây nơi
Anh Hùng bang tụ tập.
Đám người phố Tây đang cầm đá, giống như đang thi đấu nội công, vừa
thấy kẻ địch xông tới là làm theo chỉ thị của bang chủ, giả vờ kinh hoàng, rồi
giả vờ lúng túng không biết làm gì, thậm chí còn không ném đá xuống. Lam Sắc
phá cười lên, vung tay ra lệnh: "Giết! Báo thù cho các huynh đệ chết thảm!”
Đội hình phản cảm tử tinh thần phán chấn, đặc biệt là chú ý tới người treo
mác bang chủ đang một mình gặm trái táo nhìn mình, máu nóng sôi sục. Xưa
kia Trương Dực Đức lấy đầu tướng địch giữa vạn quân, hôm nay có diễn viên
quần chúng nào đó xông qua đám cháy đoạt mạng bang chủ phe địch. Tám con
sói lao thẳng tới bang chủ phe địch.
Lúc này, người che mặt đã đến từ trước, lặng lẽ đứng trước mặt bang chủ
phe địch. Tám con sói lập tức biến thành tám chú cừu con, dừng bước nhường
đường. Lam Sắc rất hài lòng trước hành động của diễn viên quần chúng, cười
lạnh rồi tiến về phía Pháo Thiên Minh và Ái Niếp Niếp - vị trí lãnh đạo của
mình vĩnh viễn bất di bất dịch.
Một bước, hai bước, ba bước... Khi Lam Sắc bước tới bước thứ bảy, một
người cưỡi ngựa không cầm đá đột nhiên xông tới. Lam Sắc chỉ cảm thấy lòng
bàn chân ma sát, rồi thân mình chìm xuống, thầm hô không ổn, khinh công bị
suy giảm 20% khiến hắn rất oán giận loại bẫy này. Nhưng hắn không ngờ trong
chiến tranh bang hội lại có kẻ xảo trá đào hố như vậy.
Tất cả những chuyện này có 50% công lao thuộc về Pháo Thiên Minh và
Tinh Ảnh. Ái Niếp Niếp đã sớm nhìn thấy hai người chạy trên phố số 2, biết
Lam Sắc cũng ở Hoàng Gia Thiên Đường. nên gấp rút ra lệnh đào hố bẫy. Đợi
Pháo Thiên Minh tới, dùng kỵ binh che khuất tầm nhìn của hai người...
Lam Sắc vừa rơi xuống đáy hố, chỉ cần hai giây là hắn sẽ có hơn trăm cách
thoát thân, nhưng ngay lúc này Ái Niếp Niếp bất ngờ đổ một đống dây thừng
cắt sẵn xuống hầm, rồi ra vẻ hoảng sợ la hét: "Rắn!”.
Lam Sắc rất hợp tác kêu la theo: "Rắn!” Khi tỉnh táo lại đã hết ba giây. Ba
giây sau hắn đã không thể chạy thoát. Năm hòn đá lần lượt rơi xuống, ba bang
chúng gần nhất cầm xẻng xông tới. Lam Sắc chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy
bầu trời biến mất.
Khiến người xem bên ngoài càng thêm tức giận là một bang chúng thấy
đang lấp xong lại thúc ngựa lao ra, sau lưng chở một cái cối đá. Sau đó ba người
xẻng đất, một người kéo cối đá. Nhưng sức sống của Lam Sắc còn giống con
gián hơn bất cứ ai, tất cả mọi người dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cái
hố không ngừng nhô lên, cứ như sẽ đột nhiên phá đất chui ra.
Danh Sách Chương: