Tất cả đều chết lặng, hóa ra là vô nhân vô nghĩa.
Trong cuộc rượt đuổi kịch liệt này, người đau khổ nhất chính là những
người xung quanh. Do Yêu Nguyệt không còn giết người, tỷ lệ tử vong trong
cuộc truy đuổi lần này giảm xuống mức thấp nhất trong lịch sử, lại thêm thanh
kiếm mỏng của Pháo Thiên Minh có sức công kích hạn chế, phần lớn chỉ là bị
thương chứ không chết, cho những người chứng kiến rất nhiều thời gian suy
nghĩ.
Ta tư duy, nên ta tồn tại... Đau khổ nhất của con người chính là sự lựa chọn.
Hiện tại muốn rời xa chiến trường hẳn rất dễ dàng, nhưng nhìn trạng thái của
Pháo Thiên Minh và Yêu Nguyệt, muốn chạy trốn cần phải có lòng can đảm vô
cùng lớn. Chỉ bị thương, hơn nữa BOSS bị truy đuổi chạy lòng vòng trước mặt
mình, bất cứ lúc nào cũng có thể đập vô số trang bị và tuyệt học lên đầu mình.
Nếu chạy được hơn trăm mét, BOSS đột nhiên đi đời nhà ma, cảm giác đó...
trong trò chơi đau khổ nhất không gì bằng nhìn người khác giết BOSS lấy trang
bị...
Pháo Thiên Minh thì muốn khóc mà không ra nước mắt, sao không tránh ra?
Yêu Nguyệt đã bị thương, lại thêm bây giờ mình đang trong trạng thái không có
JJ, thịt được ả chỉ là chuyện trong vòng hai phút. Đáng ghét là bọn họ không
giúp đỡ thì thôi, còn chạy loạn khắp nơi, cản trở đường tiến của mình...
Trong cơn tức giận suốt mười phút vừa qua, đúng lúc Pháo Thiên Minh
đang cân nhắc có nên dùng năm phút cuối cùng để chạy trốn hay không, thì Yêu
Nguyệt đột nhiên vớ lấy một người chơi bên cạnh quăng ngược về phía Pháo
Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh vốn định bất chấp tất cả, dù phải đâm thủng cũng liều,
nhưng vừa nhận ra người bất hạnh kia bèn vội vàng ném kiếm sang một bên.
Tay trái quơ tới, ôm chầm lấy Đường Đường xụi xẻo vào lòng... không thể mắc
tội với nữ nhân, nữ nhân rất hay thù dai. Đó là lời cảnh tỉnh muôn thuở, nếu như
vậy thì cũng thôi, cho dù Yêu Nguyệt có nhanh đến đâu cũng phải quay lưng lại
phía Pháo Thiên Minh. Cho dù phản công lại cũng cần chút thời gian. Chết
người nhất là Đường Đường mở mắt đôi mắt mỹ miều, hơi thở như hoa, nhu
tình như nước, rên rỉ một tiếng. Pháo Thiên Minh là ai? Chính là thanh niên tràn
đầy sức sống. Trong hoàn cảnh máu me và tử vong, tiếng rên rỉ như tiên nữ của
mỹ nhân, lập tức khiến não y sung huyết. Nhưng nhờ ý chí kiên cường, y vẫn
không thốt ra tiếng ừ đáp lại.
Lúc này Yêu Nguyệt đã quay lại tấn công. Dù sao Pháo Thiên Minh cũng là
truyền nhân của Quỳ Hoa, mỹ nữ tuy đẹp đấy nhưng JJ đang lạnh buốt, tâm hồn
hỗn loạn nhưng tay vẫn vững vàng, tay trái ôm mỹ nhân... Không nỡ buông
nhưng cũng chẳng dám ném, tay phải rút kiếm đâm thẳng tới.
Phốc một tiếng, thanh kiếm lạnh buốt xuyên thấu lồng ngực Yêu Nguyệt,
hơn nữa dưới tác dụng động lực, hoàn toàn xuyên thủng. Ngay trong ánh mắt
như muốn đốt cháy tất cả của bầy sói người xem, Pháo Thiên Minh lại cảm thấy
không ổn. Theo tình trạng của mình lúc nãy chỉ cần rung nhẹ vai là ba nhát
kiếm tuôn ra, tuyệt đối không xảy ra tình huống xuyên thủng, nhưng vấn đề là
Đường Đường đang tựa vào vai mình... Đóa hoa mềm mại như vậy, khiến mọi
nam nhân đều tràn ngập dục vọng bảo vệ, càng không muốn phá hủy nụ cười
ngọt ngào của thiếu nữ.
Vì thế Pháo Thiên Minh chỉ đâm ra một nhát, lại trúng ngay ngực Yêu
Nguyệt. Nhưng xảy ra sơ suất nhỏ không đâm trúng chỗ hiểm. Ngực Yêu
Nguyệt đập thẳng vào chuôi kiếm. Trong lúc Đường Đường bị lực chấn động
đẩy mạnh ra xa, Pháo Thiên Minh đã bị khống chế huyệt đạo. Muốn phá Quỳ
Hoa của Pháo Thiên Minh rất đơn giản, chính là phương pháp Dương Đỉnh
Thiên từng nghĩ ra lúc trước: Lấy thương tổn đổi tính mạng. Khi kiếm đâm tới,
tránh những nơi hiểm yếu, nhắm thẳng mục tiêu.
"Hồng nhan đúng là họa thủy", Pháo Thiên Minh than thở rồi hét lớn:
"Đường Đường! Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục sự nghiệp dang dở hôm nay!"
"......”Toàn thể người chơi im lặng, hóa ra tâm tư vẫn vương nơi ôn nhu ấy.
Không ai dám tiến lên ngăn cản. Yêu Nguyệt vừa nắm lấy Pháo Thiên
Minh, đồng thời tuốt kiếm bốn phía, trong nháy mắt đã tạo ra một vùng không
người trong vòng năm mét. Mọi người đến đến lần này phần lớn là cao thủ võ
công, biết rõ đặc tính Minh Ngọc công của Yêu Nguyệt, đâu ai dại dột xông lên
tự sát. Chỉ biết đưa mắt nhìn BOSS tràn đầy bảo bối bị bắt cóc Pháo Thiên
Minh đi xa.
Xa thở dài: "Thật ra việc này cũng coi như chuyện tốt, ít ra có thể khiến hắn
ghi nhớ bài học. Xem sau này hắn còn dám ngạo mạn vô sỉ đến thế không.”
Đường Đường nhìn điểm đen khuất dạng cũng thở dài: "Phượng Hoàng
muội, trực giác nói với ta, sau việc này hắn sẽ càng ngạo mạn, càng không coi
ai ra gì.”
"Trực giác gì?”
"Trực giác nữ nhân. Nữ nhân này võ công cao nhưng trí tuệ thấp, chắc chắn
sẽ nuôi hổ thành hại.”
Danh Sách Chương: