luận là trùng hợp hay là ngưỡng mộ thân phận đại tài tử của hắn, cho dù là bởi
vì lí do này hay lí do kia mà xuất hiện tại bên cạnh, hắn đều có thể đối diện với
tâm tình tương ứng, kẻ cần nịnh bợ thì nịnh bợ, cần ưu tiên lợi ích thì ưu tiên lợi
ích.
Hiện tại hắn phải làm gì bây giờ? Hiện tại là chuyện cần nịnh bợ, là đặt lợi ích
trên hết sao? Hiện tại, bất kỳ kẻ nào xuất hiện tại bên cạnh bọn hắn đều có khả
năng liên quan đến sinh tử của bọn hắn.
Hiện tại hắn không thể bình thản đối mặt được nữa, không thể dùng ánh mắt của
người bình thường để nhìn những người này, chỉ trong thoáng chốc, trong mắt
hắn, những kẻ này đã được bao phủ một tầng màu sắc khác nhau, khiến cho hắn
không thể không dùng một tâm thái khác để đối diện.
Nam Trúc vô cùng hối hận, thận trọng hỏi: “Lão Thập Ngũ, chúng ta nên làm gì
bây giờ?”
Lúc này gã rất hoang mang lo sợ, quả thực không biết phải làm gì nữa, đã làm
lớn chuyện, không biết bây giờ phải làm gì mới được, không biết nên kết thúc
như thế nào.
Gã nhận ra được, đã bị cuốn vào trong loại chuyện này, nữ nhi đó của Phượng
Tàng Sơn có lẽ không thể sống sót trở về.
Nói cách khác, có khả năng gã đã hại chết nữ nhi của Phượng Tàng Sơn.
Lúc trước gã quả thực không nghĩ ra được, chỉ mấy một câu như thế lại có thể
khiến sự việc trở nên nháo lớn như vậy.
Dữu Khánh lạnh lúng nhìn gã: “Lúc này mới hỏi ta làm sao bây giờ, sao lúc
trước không hỏi đi?”
Mãi mới được ổn định trở lại, thật vất vả mới yên ổn được hai năm, thoáng cái
liền bị tên mập này hủy hoại, hắn thật hận không thể ngay tại trước mặt mọi
người lột da róc xương tên mập chết tiệt này, thực sự quá tức giận.
Hiện tại hắn cũng không biết phải đối diện với Phượng Tàng Sơn như thế nào,
bởi vì có khả năng bọn hắn đã hại chết nữ nhi của Phượng Tàng Sơn.
Người ta có ý tốt mời các ngươi tới đây, ân cần giúp đỡ các ngươi kiếm việc,
chiêu đãi ăn ngon uống mát, các ngươi lại báo đáp như thế sao? Dù tình dù lý,
dù như thế nào đi nữa, cũng không ai làm như vậy.
Mục Ngạo Thiết lên tiếng, “Lão Thập Ngũ, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi,
cho dù bây giờ giết chết lão Thất cũng không có ích lợi gì. Có việc gì cần ta
làm, ngươi cứ nói ra đi.”
Nam Trúc vội gật đầu, “Phải phải phải, lão Thập Ngũ, ta nghe lời ngươi, lên núi
đao xuống biển lửa, chỉ cần ngươi nói một câu.”
Keng! Dữu Khánh đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, leng keng, ném kiếm dưới
chân gã, “Nhìn ngươi chướng mắt, ngươi tự sát đi.”
Nam Trúc trợn tròn mắt, ngây người.
Mục Ngạo Thiết khóe miệng giật giật, ra vẻ như không nhìn thấy gì, chậm rãi
quay đầu nhìn ra mặt hồ rộng rãi mênh mang.
Hầu kết của Nam Trúc lên xuống một hồi, rồi gã mới cúi người nhặt thanh kiếm
lên, bi phẫn nói: “Lão Thập Ngũ, không cần phải tuyệt tình như thế a?”
Dữu Khánh liếc mắt lườm gã, “Thế nào? Hối hận rồi sao? Ngươi không phải
vừa mới nói lên núi đao hay xuống biển lửa chỉ cần ta nói ra sao?”
“Không hối hận, tuyệt đối không hối hận.” Nam Trúc mạnh miệng, nhưng động
tác lại rất nhát gan, cẩn thận cầm kiếm cắm vào lại trong vỏ kiếm của Dữu
Khánh, “Cắt cổ thì quá đơn giản, ta phải tạm gác lại tấm thân hữu dụng để giúp
việc cho các ngươi, sau này, sau này ta chuộc tội cũng không muộn.”
Dữu Khánh: “Ngươi là tấm thân hữu dụng ư? Hữu dụng để làm ra chuyện như
vậy hả? Ngươi không cảm thấy ngươi còn sống chính là tai họa sao?”
“Ai!” Nam Trúc nhấc hai tay xoa xoa mặt trước lời nói này, thời điểm này gã
không thể biện luận gì được.
Mục Ngạo Thiết lặng lẽ kéo ống tay áo gã, ra hiệu cho gã đừng có nhiều lời
nữa, bị mắng gì cứ nhận hết là được.
Quả nhiên, sau một hồi cúi đầu để cho Dữu Khánh trút giận một trận, lửa giận
của Dữu Khánh cũng dần dần lắng xuống.
Lúc này, Mục Ngạo Thiết mới lại cất tiếng, hỏi: “Thật sự trốn cũng không thể
trốn sao?”
Ánh mắt Dữu Khánh quay trở lại phía Thúy Bích lâu, “Kẻ biết về bí mật ‘Bất tử
chi vũ’, trộm lấy mũ miện của tộc trưởng Phượng tộc chắc hẳn sẽ không tiết lộ
bí mật ra ngoài.”
Nam Trúc nhịn không được lại chen miệng một câu, “Có ý gì?”
Dữu Khánh quay đầu trừng mắt lườm hắn, lạnh nhạt đáp lại, “Bí mật chắc hẳn
sẽ không lan truyền ra ngoài, kẻ biết được thông tin này hẳn sẽ giữ kín bí mật
đó, cho nên, chúng ta vẫn còn có cơ hội cứu vãn, không đến mức khiến chúng ta
hết đường.”
Nghe được lời này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều được vực dậy tinh thần.
Dữu Khánh chợt nói: “Người bình thường, cho dù là kẻ cố ý theo dõi chúng ta,
nếu không biết chúng ta nhiều lần ra vào tiên phủ sẽ không đến mức bởi vì A
Hoàn có tiếp xúc khác thường với chúng ta mà bắt cóc A Hoàn. Người không
biết chúng ta nhiều lần ra vào tiên phủ, cho dù biết rõ chúng ta đang tìm hiểu
‘Bất tử chi vũ’, cũng sẽ không biết rõ chúng ta đang làm gì, không đến mức lập
tức liền đánh cắp mũ miện của tộc trưởng Phượng tộc.”
Lời này nhắc nhở hai người bên cạnh, Nam Trúc chậm rãi hỏi: “Nói cách khác,
kẻ bắt cóc A Hoàn, đánh cắp mũ miện của tộc trưởng Phượng tộc, nhất định biết
rõ chúng ta từng nhiều lần ra vào tiên phủ?”
Mục Ngạo Thiết: “Nếu nói như thế, Hướng Lan Huyên cũng không thể loại trừ
khỏi hiềm nghi.”
Dữu Khánh lắc đầu, “Một khi Hướng Lan Huyên biết được chúng ta lại có
manh mối về tiên phủ, cô ta sẽ không khách khí với chúng ta, sẽ trực tiếp đến
ngả bài với chúng ta.”
Cho dù hắn không thích phong cách lấy thế bề trên ức hiếp hắn của Hướng Lan
Huyên, nhất là hình ảnh đám người Mạt Lỵ bị giết chết luôn luôn khiến hắn
canh cánh trong lòng, nhưng có một chuyện trong lòng hắn biết rõ ràng và
không thể không thừa nhận, ở mặt nào đó, Hướng Lan Huyên rõ ràng đã giúp
bọn hắn.
Cho dù cũng có khả năng không phải đang giúp bọn hắn mà chính cô ta cũng có
ý đồ, nhưng hắn vẫn nghi ngờ rằng nữ nhân trong mộng đêm hôm đó tại Bách
Hoa tiên phủ chính là Hướng Lan Huyên.
Nam Trúc gật đầu nói: “Nữ nhân đó quyền cao chức trọng, phong cách hành sự
cũng lúc chính lúc tà, vừa tươi cười lúm đồng tiền như hoa vừa sát nhân như
ma, khiến người sợ hãi không dám gần.
Mặc dù chúng ta không thể trêu chọc cô ta, nhưng ở một số phương diện, giữa
chúng ta và cô ta đều có nắm giữ nhược điểm của nhau. Một khi cô ta nắm được
chứng cứ liên quan, quả thực không cần phải che che giấu giấu chúng ta, cũng
không phải lần đầu tiên làm việc đó với chúng ta, không đáng quanh co lòng
vòng, đúng là sẽ trực tiếp tìm tới chúng ta.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô ta làm những chuyện đó đến cùng là có ý gì,
vì sao phải giúp chúng ta? Khi nghĩ đến những điều này, trong lòng ta liền thấy
sợ hãi, nơm nớp lo sợ a.”
Mục Ngạo Thiết nhắc nhở, “Hướng Chân cũng biết điều đó.”
Nam Trúc lập tức phủ định: “Có thể tên Hướng Chân đó không đáng tin cậy,
nhưng có một điểm chắc chắn, hắn là một người đơn giản trong sáng, sự đơn
thuần đó của hắn là không làm giả ra được, hắn cũng không phải người thích
hợp chơi đùa tâm kế, nếu không nhất định sẽ lộ tẩy, chỉ có kẻ ngốc mới phái hắn
tới chơi trò này. Hơn nữa, với tính cách tà tính động một chút là sát nhân diệt
khẩu của Hướng Lan Huyên, nền tảng của Hướng Chân không bị Hướng Lan
Huyên tra xét lật đáy lên trời mới là lạ. Hướng Chân có thể sống đến bây giờ đã
cho thấy rất rõ vấn đề. Cứ loại trừ như vậy, lẽ nào thật sự là đám người năm
đó.”
Gã và Mục Ngạo Thiết đều đồng thời dõi ánh mắt nhìn chăm chú Dữu Khánh.