Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người khác có thể phải nghiền ngẫm một chút khi nhìn thấy hai chữ này,

nhưng đối với mấy sư huynh đệ Dữu Khánh thì chỉ trong nháy mắt liền đã có

liên tưởng, ngoại trừ Thiên Dực lệnh ra hắn không có nghĩ đến thứ gì khác.

Chính là vì như thế, hắn lập tức đoán được hai chữ này đại biểu cho người nào,

trên thế gian này, ngoại trừ mấy sư huynh đệ bọn hắn ra, người biết rõ về Thiên

Dực lệnh chỉ còn có một người, đó là vị Hướng đại hành tẩu của Đại Nghiệp ty.

Vị Chưởng sự của Cẩm quốc tiền trang này là do Hướng Lan Huyên phái tới ư?

Nhưng vấn đề là, ngay cả với Hướng Lan Huyên, Dữu Khánh còn không tin,

hắn làm sao có thể tin vào người này, cứ mở miệng ra là tin sao?

Ngẫm nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nghĩ đến những đại nhân vật kinh khủng mà

mình phải đối mặt, hắn chớp chớp mắt, giả bộ hồ đồ hỏi: “Có ý gì, “hắn” mà

ngươi nói là ai vậy?”

Tô Bán Hứa xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, chữ viết trong lòng bàn tay biến

mất, “Cô ta đúng là đã đoán trước được, xem ra thực sự tương đối hiểu ngươi.

Cô ta không nói sai chút nào về ngươi.”

Dữu Khánh nghi hoặc, “Nói ta thế nào?”

Tô Bán Hứa: “Nói ngươi khi cần phải khôn khéo thì không khôn khéo, ngay cả

chuyện bảo vệ mạng sống cũng có thể sơ sài qua quýt cho xong, mà khi không

nên tinh ranh thì lại tinh ranh như quỷ. Chỉ là một tên nông dân có chút đầu óc.”

Từ “Nông dân” trong câu cuối cùng khiến sắc mặt Dữu Khánh trầm xuống, có

thể mở miệng nói ra lời này, gần như không cần phải xác minh nữa, nhất định

đó là Hướng Lan Huyên rồi, nữ nhân đó một mực khinh thường hắn, trong lòng

âm thầm mắng lại, miệng thì hỏi: “Có chuyện thì nói đi, đừng có dông dài nữa,

Phượng Tàng Sơn đang còn chờ ta đó.” Hắn lại ngước mặt nhìn sắc trời, bổ

sung một câu: “Ta phải rời đi trước khi trời tối.”

Tô Bán Hứa quay đầu ra hiệu về phía trong hồ, “Sau khi biết ngươi tới nơi này,

cô ta cũng đã tới đây, đang ở trong hồ chờ gặp mặt ngươi.”

Dữu Khánh kinh ngạc, đảo mắt nhìn mặt hồ xanh biếc bao la.

Sau đó, hai người cùng nhau đạp sóng lướt đi, chạy đến giữa hồ, may mà Tô

Bán Hứa đã có được sự tin tưởng của Dữu Khánh, nếu không, Dữu Khánh chưa

chắc đã chạy xa như vậy với y.

Phượng Tàng Sơn đứng ở trên núi nhìn theo, cau mày, “Không biết rời đi nói

chuyện gì, thậm chí còn chạy vào cả trong hồ.”

Còn chưa tới giữa hồ, Dữu Khánh liền cảm nhận được dưới nước có một luồng

ám lực va đập vào lòng bàn chân mình để ra hiệu, hắn và Tô Bán Hứa nhìn

nhau, hai người cùng chìm xuống hồ.

Chẳng mấy chốc, hai người nhìn thấy một người giấu mình dưới lớp áo choàng

đen ở trong một bong bóng khí bao bọc dưới nước.

Người đó vung tay lên, Dữu Khánh liền cảm thấy có một lực kéo cường đại trực

tiếp lôi kéo hắn trôi vào trong không gian của bong bóng khí.

Sau đó, bong bóng khí nhanh chóng chìm xuống dưới đáy hồ sâu tối tăm, Tô

Bán Hứa thì dừng lại trên đỉnh một ngọn núi dưới đáy nước, đứng im đề phòng

xung quanh.

Bị kéo vào trong nước sâu, Dữu Khánh cúi người xuống nhìn khuôn mặt của

người khoác áo choàng bên dưới viền mũ trùm đầu, phát hiện thấy không sai,

đây quả thực là nữ nhân Hướng Lan Huyên.

Hướng Lan Huyên chế nhạo, “Nhìn cái gì vậy, chưa từng nhìn thấy một mỹ

nhân xinh đẹp như ta sao?”

Dữu Khánh không nói nên lời, ánh sáng thay đổi nhanh chóng khi bọn hắn chìm

xuống sâu, hình dạng của đối phương cũng rất nhanh trở nên mơ hồ.

Cuối cùng, hai người hạ xuống trên một tảng đá dưới đáy nước, ngẩng đầu nhìn

trời, phía trên là một màn sáng lấp loáng, Dữu Khánh hỏi: “Có chuyện gì?”

Hướng Lan Huyên: “Ngươi mắt mù, tới đây nói cho ngươi biết một chút tình

huống.”

Dữu Khánh sờ sờ chút ria mép của mình, rất muốn hỏi nữ nhân này xem tại sao

cứ nói đến hắn thì không thể nói ra lời nào tốt?

Hắn rất muốn thể hiện sự cứng rắn, không cần ả đàn bà này nói cho biết cái gì,

nhưng nghĩ lại, thấy hiện tại mình quả thực là mù mịt không biết gì, với thân

phận và địa vị của nữ nhân này, tình hình nàng ta biết được nhất định không

phải người bình thường có thể biết đến, vì vậy, hắn bày ra vẻ mặt rất cứng cỏi,

hừ một tiếng, “Nói đi, tình huống gì.”

Thời gian eo hẹp, Hướng Lan Huyên cũng không nói nhảm nữa, nói thẳng:

“Người lần đầu bắt cóc A Hoàn và Tiểu Hắc không phải ai khác, mà chính là

Phượng Tàng Sơn…”

Vừa nghe được những lời này, Dữu Khánh liền kinh ngạc hỏi: “Hắn bắt cóc nữ

nhi của mình làm gì?”

Hướng Lan Huyên: “Không biết. Chỉ thấy hắn rất nhanh lại thả ra, ngươi cũng

đã biết việc này rồi. Cháu gái của Phượng Kim Kỳ mất tích là do chính Phượng

Kim Kỳ thực hiện. Tạm thời chưa biết được về sự mất tích của người làm và

tiểu hài tử trong nhà ngươi. Đầu quan tộc trưởng của Phượng tộc bị lấy trộm

chắc hẳn cũng là do chính Phượng Kim Kỳ giấu đi. Biến cố tại thụ tổ hẳn là có

liên quan với việc này. Tôn nữ và đầu quan của Phượng Kim Kỳ rất có khả năng

đã rơi vào trong tay Địa Mẫu. Thiện Tri Nhất là người của Thiên Vũ, là Thiên

Vũ phái đến theo dõi ngươi…”

Rất nhanh nàng ta liền kể lại toàn bộ mọi việc về việc chuyện Vũ để lộ bí mật

dẫn đến Thiện Tri Nhất bị bắt, sau đó Thiên Vũ lại mời Hướng Lan Huyên liên

thủ cho hắn nghe.

Hầu hết thông tin trong đó, nàng ta biết được từ Thiên Vũ.

Sau khi kể xong những chuyện đó, nàng ta tổng kết lại bằng ý đồ đến đây lần

này, “Việc đã đến nước này, ta không có cách nào từ chối lời đề nghị hợp tác

của Thiên Vũ, nếu không, tất cả chúng ta đều phải tiêu đời, chỉ có thể là thuận

thế mà làm. Ngươi không nên bài xích Tô Bán Hứa, cứ để gã bên cạnh ngươi,

như vậy mới dễ dàng trao đổi thông tin nhằm ứng phó phía bên Thiên Vũ. Nếu

bây giờ ngươi đá văng gã ra, gã sẽ rất nguy hiểm, e rằng có người sẽ trực tiếp ra

tay với gã.”

Dữu Khánh nghe vậy thì rất kinh ngạc, “Địa sư, Địa Mẫu và Đại thánh đều đã

tới đây sao?”

Hướng Lan Huyên: “Chỉ sợ vị Đại tộc trưởng kia cũng đang ở bên cạnh lạnh

lùng quan sát, có thể sẽ ra tay bất kỳ khi nào. Xảy ra Biến cố lớn như vậy tại

Đại Hoang Nguyên, không có khả năng che giấu được ánh mắt của hắn.”

Dữu Khánh hoảng sợ, “Vậy thì còn làm gì được nữa, bản thân ta cũng có thể bị

bắt đi bất cứ lúc nào, làm sao quan tâm được tới Tô Bán Hứa.”

Hướng Lan Huyên: “Nếu muốn động tới ngươi thì họ đã động tới từ lâu rồi.

Bây giờ, một số dấu hiệu và manh mối đều xoay quanh ngươi, bọn họ đều đang

nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi ở đây là an toàn nhất. Tại trước khi chưa

nắm chắc giải mã được bí ẩn, mấy vị đó sẽ không dễ dàng động tới ngươi. Nếu

ai động thủ trước sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người nhằm vào, những người

còn lại sẽ không ngồi yên xem người đó đạt được, chắc chắn sẽ liên thủ tấn

công, thậm chí có khả năng sẽ nhân cơ hội này để lấy tính mạng kẻ đó. Đừng

tưởng rằng cảnh giới Bán Tiên ghê gớm cỡ nào, bọn họ cũng tiếc mạng, cũng là

kẻ chọn lợi tránh hại, không đến lúc không còn cách nào, bọn họ sẽ không

muốn bị vây công.”

Dữu Khánh cảnh giác hỏi: “Có đúng như vậy không, ngươi xác định chứ? Ta

nói cho ngươi biết, nếu như ta rơi vào trong tay bọn họ, ta không phải là người

chịu nổi đau đớn, ta nhất định sẽ không giữ kín được chuyện về ngươi, a…”

Hắn đột nhiên mở to hai mắt, cất lên một tiếng hét kinh hồn.

Không hề có chút dấu hiệu nào, Hướng Lan Huyên đột nhiên tung chiêu hầu tử

trộm đào, bàn tay sẵn sàng khiến hắn vỡ trứng bất cứ khi nào, “Đe dọa ta hả?

Làm đi, ngươi đe dọa lần nữa thử xem.”

Lần đầu đụng phải loại nữ lưu manh này, Dữu Khánh cực kỳ kinh ngạc, rất

muốn cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà nàng ta, nhưng lời nói ra miệng

thì nhẹ nhàng lùi bước: “Buông tay, buông tay, buông tay đi! Đại hành tẩu, ta

không phải có ý đó, ta chỉ đang nói ra một sự thực, nếu bị cực hình tra tấn, ta có

thể làm gì?”

Hướng Lan Huyên bóp một cái khiến cho kẻ nào đó đau đớn run rẩy kêu thét

lên rồi mới buông tay ra, “Đừng có tán gẫu nữa, ngươi hãy nghe cho kỹ đây,

hiện tại, cả ngươi và ta đều không có đường lui, bất kể bọn họ có thể đạt được

mục đích hay không, sau việc này cả ngươi và ta đều không có khả năng có kết

cục gì tốt. Cơ hội để tránh thoát kiếp nạn này rất xa vời, biện pháp tốt nhất hiện

nay chính là thuận thế mà làm.”

Hai tay ôm đũng quần, hai chân kẹp háng, Dữu Khánh vẫn còn chưa thoát khỏi

cơn đau kinh hoàng.

“Ta đang nói chuyện, ngươi có nghe hay không?”

“Có nghe, có nghe. Thuận thế mà làm như thế nào?”

“Tác thành cho bọn họ, thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ.”

Dữu Khánh cắn răng chậm rãi ngẩng đầu lên, “Có ý gì?”

Hướng Lan Huyên: “Ngươi không phải là tài tử đệ nhất thiên hạ sao? Sao lại

ngốc như thế. Bọn họ không phải muốn tìm tiên phủ ư? Vậy thì để cho bọn hắn

tìm ra đi. Sau khi tiên phủ mở ra, nếu như có thể đem tất cả bọn họ nhốt ở bên

trong… Tiên phủ mới là cơ hội duy nhất giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn này.”

Dữu Khánh lập tức trầm ngâm suy tư, cảm thấy quả thực có thể làm như vậy,

nếu không, lần này chắc chắn không có cách nào thoát thân, chuyện đã đến

bước này, giống như Hướng Lan Huyên đã nói, trước sau gì cũng khó có kết cục

gì tốt. Ài! Mình đã nói không đụng tới tiên phủ nữa…

Đột nhiên, một cơn đau nhói khiến hắn tỉnh lại, lần này là lỗ tai bị đau.

Hướng Lan Huyên lại đưa tay nhéo lỗ tai hắn, ra sức vặn mạnh, nghiến răng

nghiến lợi nói: “Thì ra ngươi thực sự biết được manh mối của tiên phủ tiếp theo,

hóa ra ngươi đúng là đến đây tìm tiên phủ. Kính Hoa uyển và Bồng Lai sơn còn

chưa làm cho ngươi rút ra được bài học sao?”

Cho dù đã có nghi ngờ từ trước, nhưng sau khi xác nhận được nàng ta vẫn

không thể nào không kinh ngạc, không thể tin nổi, những thế lực lớn đó suốt cả

đời cũng khó thể tìm được một tiên phủ nào, tên này vậy mà có thể moi ra từng

cái, quả thực là không thể tin nổi. Lẽ nào đây là tài hoa, lẽ nào đây là sự chênh

lệch để cho tài tử đệ nhất thiên hạ có thể nghiền ép mọi người?

Dữu Khánh đau đến mức nhe răng nhếch miệng, nói: “Không phải. Ngươi

buông tay trước đi. Ta oan nha, ta thật sự không phải tới đây tìm tiên phủ. Ta chỉ

tới đây trao đổi chuyện buôn bán, chỉ là tới đây xem sự kiện Đại Hoang tự. Ta

không muốn biến mình thành trò náo nhiệt.”

Mặc kệ hắn nói có phải là thật hay không, Hướng Lan Huyên cuối cùng vẫn

buông tay ra, “Thành thật nói cho ta biết, lần này có nắm chắc tìm ra được hay

không.”

Dữu Khánh ngẫm nghĩ, vì tính mạng của mọi người, hình như cũng không có

lựa chọn nào khác nữa rồi, thở dài: “Đầu quan truyền thừa của Phượng tộc đã bị

mất, muốn tìm được tiên phủ trước tiên phải tìm được đầu quan của Phượng

Kim Kỳ, á…”

Hắn lại cất tiếng hét đau đớn.

Lần này lại đổi một nơi khác, Hướng Lan Huyên nhéo lồng ngực hắn vặn xoắn

lại, “Ngươi còn nói ngươi không phải đến tìm tiên phủ, mở to mắt nói dối đi.”

Đau đớn suýt chút bốc khói, Dữu Khánh nhịn không được mở miệng mắng, “Có

chịu nói chuyện đàng hoàng không hả? Manh mối về Tiên phủ là do Cửu vĩ hồ

Bồng Lai sơn nói ra. Nếu ta muốn tìm thì đã sớm đi tìm rồi, không cần phải chờ

đến hai năm. Ta thật sự không muốn đi tìm tiên phủ gì nữa, ta cũng đã sớm chán

ngấy mấy cái tiên phủ chó má đó rồi.

Tiên phủ nguy hiểm như thế nào, ta biết rõ hơn cả ngươi, ta không sợ ư? Ngươi

cho rằng ta ngốc sao? Chỉ là rời nhà ra ngoài làm chút việc bình thường, các

ngươi liền từng người xông tới như có bệnh vậy, cưỡng ép bức ta vào tuyệt lộ,

không tìm cũng không được, ta đi đâu tìm công bằng đây?”

Nghe có vẻ là nói thật, Hướng Lan Huyên lại buông hắn ra, “Đầu quan truyền

thừa của Phượng tộc có liên quan gì với tiên phủ?”

Dữu Khánh không trả lời thật, “Bây giờ vẫn chưa biết rõ, phải tìm được đầu

quan mới có khả năng tìm được manh mối.”

Hướng Lan Huyên trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Tôn nữ của Phượng Kim Kỳ và

cả chiếc đầu quan đó, đột nhiên lại bị lấy tới lấy lui, tại sao ta cảm thấy có điều

gì đó không thích hợp. Ta nói nha, chuyện về chiếc mũ phượng đó, không phải

là các ngươi đến đây rồi để lộ thông tin ra chứ? Nếu không, vì sao trước đó

không có chuyện gì, nhưng khi các ngươi đến nơi liền xảy ra biến cố.”

Phán đoán của nàng ta đúng là không sai, đã đoán được nguyên nhân dựa trên

những manh mối đã có.

Nhưng Dữu Khánh sẽ không thừa nhận đó là việc tốt do Nam Trúc làm ra, hắn

cũng sẽ không nói ra việc Nam Trúc cũng biết manh mối từ Cửu vĩ hồ, hắn nói

một cách hàm hồ: “Ta không biết chuyện gì xảy ra.”

Hướng Lan Huyên suy nghĩ một lúc, rồi hỏi tiếp: “Rốt cuộc thì Cửu vĩ hồ để lại

cho ngươi manh mối gì?”

Dữu Khánh yếu ớt nói: “Đại hành tẩu thích phong cách diệt khẩu, tại hạ suốt

đời khó quên.”

Ngụ ý là, đây là lá bài tẩy cuối cùng của ta, cái gì cũng để cho ngươi biết, ta còn

có thể sống được sao?

“Hắc.” Hướng Lan Huyên đột nhiên bị hắn làm cho bật cười, cười xong lại thở

dài, lắc đầu liên tục, không biết đang cảm khái với điều gì, “Được rồi, cứ như

vậy đi, ở đây lâu sẽ khiến người khác nghi ngờ, Tô Bán Hứa biết cách làm sao

để liên lạc với ta.”

Dữu Khánh: “Loại chuyện này mà cũng để cho gã tham gia vào, ngươi tín

nhiệm gã như vậy sao?”

Hướng Lan Huyên: “Ban đầu ta không có dự định để cho gã tham gia vào

chuyện như thế này. Ta phái gã đến bên cạnh ngươi là vì sự an toàn của ngươi,

để ta có thể nhận được thông tin đúng lúc và can thiệp kịp thời nếu cần. Nào

ngờ Thiên Vũ cũng nhúng tay vào, khiến cho bao nhiêu người nhìn chằm chằm

vào y. Hiện tại y cũng đã bị theo dõi, muốn tránh cũng tránh không được.”

Vì sự an toàn của ta ư? Dữu Khánh khẽ nhếch miệng cười, hắn sẽ không tin

chuyện ma quỷ đó, nhìn từ góc độ của hắn, đây là phái tới theo dõi hắn, nữ nhân

này đã thèm muốn tiên phủ từ lâu rồi.

Thấy hắn không tin, Hướng Lan Huyên cũng chẳng buồn giải thích, bong bóng

khí bao bọc hai người vỡ tung ra, nàng ta bất chợt biến mất trong vùng nước âm

u.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK