Nhược Vị liền được bỏ qua.
Trên khán đài, điều mà đám khán giả càng quan tâm hơn chính là hôm nay có
người nào lên sân khấu theo thẻ tham gia thi đấu hay không, đừng tiếp tục giống
như ngày hôm qua, ngồi không chờ hơn nửa ngày.
Còn người dự thi đứng dưới sân khấu thì phần lớn thời gian đều là quan sát Dữu
Khánh và Long Hành Vân, nhất là ánh mắt nhìn về phía Long Hành Vân phần
nhiều là sự nghi ngờ.
Người nói Dữu Khánh bị thương tương đối nặng là Long Hành Vân, gã còn nói
gì mà không có một hai tháng là không khỏe được.
Mọi người đều không nghĩ tới Dữu Khánh nhanh như vậy đã lộ diện rồi, Long
Hành Vân không phải nên thừa dịp này để thách đấu sao?
Dữu Khánh thỉnh thoảng cũng nhìn về phía Long Hành Vân, chờ đến khi mặt
trời đã sắp treo đến trên đỉnh đầu vẫn không thấy Long Hành Vân có phản ứng
gì, mà Long Hành Vân thì từ đầu đến bây giờ còn không hề liếc mắt nhìn hắn
một cái nào, hắn đành phải chủ động sáp lại, tiến đến trước mặt Long Hành
Vân, thấp giọng hỏi: “Ngươi có ý gì, có đấu hay không chứ?”
Thấy có gì đó không thích hợp, Quỳ Quỳ cũng chen tới phía sau hai người đứng
nghe trộm, kỳ thực mọi người đều ở một bên nghiêng tai lắng nghe.
Long Hành Vân liếc nhìn đám người ở hai bên, rồi đáp lại một câu, “Ta không
chiếm lợi của ngươi, chờ ngươi khỏi rồi nói tiếp.”
Tình huống này, Dữu Khánh có cảm giác rất quen thuộc, lập tức trả lời: “Ta đã
khỏe rồi, có thể đấu ngay bây giờ.”
Long Hành Vân quét mắt nhìn thoáng qua xung quanh, thấy mọi người đang
nhìn chăm chú, gã xòe chiết phiến ra phe phẩy, bình tĩnh nói: “Không cần ngươi
tới dạy ta phải làm thế nào.”
Dữu Khánh không nói nên lời, không phải ngày hôm qua đã đồng ý rồi sao?
Tên khốn này bị gì vậy?
Ánh mắt những người dự thi khác nhìn về phía Long Hành Vân dần dần thay
đổi, đã nhận ra được chút gì đó.
Không ít khán giả chờ đợi đến buồn chán, lúc này cũng chú ý thấy thiếu đi một
số khán giả quan trọng, khu vực quý khách trống không, các quý khách không
có xuất hiện.
Lúc này, vị quý khách có địa vị tôn vinh nhất, Hoàng hậu nương nương Yến Y
của Ân quốc đang vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên chủ vị của
sảnh đường, hôm nay bà ta không có bất kỳ tâm trạng nào để đi xem thi đấu,
lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hướng Lan Huyên từ ngoài cửa đi vào tới.
Hướng Lan Huyên ánh mắt căng thẳng đảo nhìn xung quanh, kỳ thực mỗi một
lần tới gặp Yến Y, nàng ta đều có chút khẩn trương, mỗi lần trước khi đến gặp
Yến Y, nàng ta đều sẽ lau sạch đôi môi tô hồng của mình, sợ dáng vẻ xinh đẹp
của mình sẽ khiến Hoàng hậu nương nương nhìn không vừa mắt, chỉ là hôm nay
có thể nói là cực kỳ lo lắng, đã nhận ra được điều gì đó.
Tiến vào bên trong sảnh đường, nhìn thấy mấy thủ hạ tâm phúc của mình đứng
ở một bên, mỗi người quần áo tả tơi, máu chảy đầm đìa, rõ ràng đã bị tra tấn,
mỗi người đều không dám ngước mắt nhìn nàng, lần lượt cúi đầu, nàng ta biết
điều mà mình e sợ rốt cuộc đã đến.
Tối hôm qua nàng ta phát hiện không thấy người của mình đâu, nghe nói đã bị
hoàng hậu dẫn đi, nàng ta liền đoán được là vì chuyện gì.
Nàng ta vô thức liếc nhìn về phía Mễ Vân Trung.
Đứng ở phía sau ghế lắng nghe và chở đợi mệnh lệnh, Ngoại hậu Đô đốc Mễ
Vân Trung có chút lúng túng, nhưng lão ta cũng đành chịu, có một số việc lão ta
không thể giấu giếm.
Sau khi đi tới vị trí thích hợp, Hướng Lan Huyên dừng lại hành lễ, “Xin chào
nương nương.”
Yến Y cười lạnh một tiếng, “Khách khí, bản cung không nhận nổi.”
Chuyện đến bây giờ, Hướng Lan Huyên biết rõ đã tránh không được, âm thầm
hít sâu một hơi, hạ quyết tâm đối diện, chỉ chỉ vào những thủ hạ bị tra tấn của
mình, “Nương nương đối xử với bọn họ như thế, là vì bọn họ đã làm sai điều gì
sao?”
Yến Y: “Ngươi đang vấn tội bản cung sao?”
Hướng Lan Huyên cúi đầu, “Không dám, chỉ là bọn hắn dù sao cũng là người
của Đại Nghiệp ty, dù sao cũng là thuộc hạ của ta, không dám không quan tâm.”
Yến Y: “Ngươi đang lấy Đại Nghiệp ty ra đè bản cung?”
Hướng Lan Huyên: “Không dám.”
Yến Y đứng dậy, cất bước chậm rãi đi về phía nàng ta, “Ta đã có cảnh cáo
ngươi không được phép tiếp tục nhúng tay vào chuyện hôn sự của Triêu Dương
hay không?”
Nói đến đây, bà ta không chỉ thay đổi giọng nói, mà ngay cả sắc mặt cũng đã
thay đổi, quả thực rất tức giận.
Nữ nhi bị Hoàng đế lão tử xúi giục, ồn ào ầm ĩ mấy năm nay, cứ đòi phải gã cho
tên Thám Hoa lang kia, vì có dính dáng tới một số lí do, bà ta vốn không chịu
đồng ý, về sau lại có chuyện Thiết Diệu Thanh, người cũng có dính một chân
với Thám Hoa lang, trở thành em dâu, bà ta càng không có khả năng chấp nhận.
Thật vất vả mới dùng mánh lới Triêu Dương đại hội di chuyển sự chú ý của nữ
nhi, để cho nữ nhi bỏ qua văn đệ nhất, tới lấy võ đệ nhất, kết quả xoay xoay một
vòng, cuối cùng, người nữ nhi chọn trúng rất có khả năng đạt võ đệ nhất kia vẫn
là tên Thám Hoa lang đó. Chuyện này là chuyện gì chứ? Trùng hợp đến mức
thiếu chút nữa khiến bà ta tức chết.
Nhất là sau khi biết được Hướng Lan Huyên có tham gia vào việc này, thực sự
đã khiến cho bà ta tức giận cực kỳ, quả thực là khinh người quá đáng!
Nói đến việc này, Hướng Lan Huyên cũng bối rối, nhìn nhìn những thủ hạ thân
thể thê thảm của mình, lại nhìn thấy Hoàng hậu nương nương từng bước bức
tới, nàng ta vừa khẩn trương lùi lại phía sau, vừa khoa khoa hai tay, “Nương
nương, việc này quả thực là hiểu lầm, vốn là sợ nương nương hiểu lầm, định âm
thầm bức ép A Sĩ Hành rời khỏi Triêu Dương đại hội, nào ngờ khéo quá hóa
vụng…”
Lúc đầu, nàng ta cứ thế mà khiến cho sự việc trở nên phức tạp, cho nên đến lúc
này, trong lúc nhất thời nàng ta cũng không biết nên giải thích cụ thể như thế
nào.
Vừa nghe lời giải thích đó, Yến Y càng thêm tức giận, “Sợ bản cung hiểu lầm?
Bản cung là người dễ dàng hiểu lầm như vậy sao?”
Tới lúc này bà ta cơ bản đã moi ra được quá trình cụ thể sự việc từ trong miệng
của những người bị tra tấn, muốn lợi dụng Long Hành Vân bức ép A Sĩ Hành
rời đi, nào ngờ khéo quá hóa vụng, dẫn tới việc Long Hành Vân kéo A Sĩ Hành
ở lại.
Sau khi biết rõ sự thật, bà ta càng thêm tức giận, là có ý gì? Là đang nói bà ta
không phân biệt được đúng sai sao? Là bởi vì bà ta mới dẫn dđến sự việc như
vậy sao?
Hướng Lan Huyên ấp úng, có phần khổ không nói nổi, phát hiện thấy mình thực
sự không có đoán sai chút nào, ngay từ đầu là không thể để cho nữ nhân này
biết được mình có bất kỳ hành động gì tiếp cận vị Thám Hoa lang kia, nếu
không làm như thế nào cũng là sai.
“Cần ngươi nhiều chuyện sao?”
Yến Y đang nói đột nhiên vung tay chính là một cú tát nhanh như tia chớp, bốp,
một tiếng tát tai to rõ vang dội trong tai.
Tiếng tát tai đó có thể nói là khiến người ta giật nảy mình, ít nhất thì Ngoại hậu
Đô đốc Mễ Vân Trung đã bị giật mình run rẩy.
Mặt Hướng Lan Huyên lệch sang một bên, muốn tránh nhưng không thể tránh
thoát, trên mặt lập tức xuất hiện một dấu bàn tay đỏ tươi, khóe miệng đã rịn ra
máu tươi.
Còn không đợi nàng ta thẳng đầu lại, trong nháy mắt lại giật mình, lại muốn
tránh né, nhưng vẫn không thể tránh thoát, cái cổ bị siết chặt, trong phút chốc
liền hít thở không thông.
Yến Y bóp lấy cổ nàng ta, dùng một cánh tay nhấc cả người nàng ta lên, trên
năm ngón tay bóp nơi cổ hiện lên hơi mù nhàn nhạt.
“Nương… Nương…”
Hướng Lan Huyên rên rỉ, muốn cầu xin tha thứ, nhưng cổ bị bóp chặt không thể
nói hết lời, trong chiếc miệng há ra tràn đầy máu, hai chân vung vẩy, hai tay
dùng sức cạy tay Yến Y ra, muốn tách ra nhưng bị tu vi của Yến Y áp chế gắt
gao, hoàn toàn không thể cạy mở ra được, lúc này nàng ta vạn phần kinh sợ, rất
sợ đối phương đột nhiên trực tiếp vặn gãy cổ mình.
“Đừng tưởng rằng có sư huynh của bản cung làm chỗ dựa thì bản cung không
dám giết ngươi, quá tam ba bận, nếu tiếp tục có lần sau, sẽ không ai cứu được
ngươi!”
Dứt lời, ngũ trảo bóp cổ trong nháy mắt hóa thành chưởng, hơi mù nhàn nhạt
ngoài chưởng lập tức tạo thành một chuỗi vòng tròn khí liên tục, một chưởng
giống như sấm sét nện vào ngực Hướng Lan Huyên, chuỗi vòng tròn khí giống
như những vòng kim cương, từng vòng nối gót nhau nện lên thân người đã bị
đánh bay.
Hướng Lan Huyên thi pháp liều mạng chống đỡ, bay ra như viên đạn pháo, ầm
ầm chấn động vang lên, một cây cổ thụ mấy trăm năm ở bên ngoài bị mạnh mẽ
nện lên gãy ngang, người cũng nằm trên mặt đất, sặc máu, rồi ngay lập tức bị
bụi mù nhấn chìm.
Yến Y quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám người quần áo tả tơi, vẻ mặt
nơm nớp lo sợ, quát: “Cút hết cho bản cung!”
Đám người liên quan bị tra tấn qua lập tức như trút được gánh nặng, cúi thấp
đầu nhanh chóng chạy ra ngoài, sau khi ra ngoài thì nhanh chóng nâng Hướng
Lan Huyên lên, vội vàng đưa đi.
Đám người Chưởng môn Triệu Đăng Tử của Côn Linh sơn đứng đợi bái kiến
phía ngoài cổng, nghe được động tĩnh, đang kinh nghi không rõ bên trong xảy
ra chuyện gì, chợt thấy Hướng Lan Huyên bị đánh cho vô cùng chật vật, đã ngất
đi, được một đám người quần áo tả tơi khiêng ra vội vàng rời đi, không khỏi
quay mặt nhìn nhau.
Giữa các đình đài lầu các, Lý Trừng Hổ đang bồi Vương phi dạo quanh ngắm
nhìn phong cảnh, nhàn nhã ung dung, khiến người từ xa nhìn phải ước ao, cảm
khái vinh hoa phú quý là như thế.
Trước khi tại sân đấu chưa xác định được có người nào khởi xướng thi đấu
khiêu chiến hay không, những quý khách này sẽ không đến đó ngồi không chờ
đợi, khi có thi đấu tự nhiên sẽ có người thông báo cho bên này biết, người chủ
trì thi đấu cũng sẽ kiểm soát thời gian, chờ đến khi bọn họ đến mới bắt đầu.
Tại bên cạnh một chỗ sân thượng, quản sự của Vương phủ bước nhanh tới đứng
tại đó khoanh tay chờ đợi.
Khi đi đến chỗ rẽ của tòa nhà, Lý Trừng Hổ cười nói mấy câu với Vương phi,
để cho Vương phi tiếp tục đi tới, ông ta thì rẽ sang đi đến phía chỗ sân thượng,
hỏi quản sự, “Vừa rồi, phía bên nhà nghỉ có âm thanh đánh nhau, là chuyện gì
vậy?”
Quản sự đáp: “Vị Hướng đại nhân của Đại Nghiệp ty bị người đánh ngất, phía
bên đó, người có thực lực như vậy và dám xuất thủ với nàng ta, có lẽ cũng chỉ
có nương nương mà thôi.”
Lý Trừng Hổ chắp tay sau lưng nhìn về phía xa, “Vị hoàng tẩu này của ta, một
bên thì giam lỏng nữ nhi, một bên lại đả thương Hướng Lan Huyên, hẳn là thẹn
quá hóa giận. Xem ra cũng đã biết được thân phận của ‘Trương Chi Thần’ kia.
Hướng đại hành tẩu hẳn là lại quan tâm tới hôn sự của Triêu Dương? Thật đúng
là không sợ chết.”
Nói đến việc này, chính ông ta cũng nhịn không được nở nụ cười, quay đầu nói
với quản sự: “Sắp xếp một chút, chúng ta đi thăm an ủi Hướng đại hành tẩu,
không thể để cho nàng ta thế đơn lực bạc được. Bản Vương còn trông chờ nàng
ta có thể tiếp tục hợp tác hôn sự cho Triêu Dương a.”
Quản sự do dự hỏi: “Vương gia, nương nương mới… Chúng ta liền đi, có phải
rất không thích hợp hay không?”
“Không có gì là không thích hợp, Triêu Dương gả cho A Sĩ Hành là vô cùng
thích hợp. Huống hồ A Sĩ Hành vừa mới đánh Chung Nhược Thần bị thương.
Sư huynh muội ba người tẩu tử vẫn nên tiếp tục duy trì mâu thuẫn mới tốt, nếu
không Hoàng huynh và phía bên Cẩm quốc đều sẽ không yên tâm. Mọi chuyện
ta sẽ chịu trách nhiệm, ngươi đi sắp xếp đi. Mặt khác, cũng sắp xếp phía bên
‘Trương Chi Thần’ một chút, Vương phi muốn gặp lại người bạn cũ này.”
Lý Trừng Hổ sải bước rời đi, đuổi theo phương hướng Vương phi của mình di
chuyển, trong lúc quay lưng về thuộc hạ thì phất tay dặn dò một phen.
“Vâng.” Quản sự khom người nhận lệnh.
Triêu Dương đại hội, hôm nay lại không có đánh nhau, tiếp tục là một ngày
buồn chán, chán nhất chính là những khán giả kia.
Tuy nhiên, các khán giả cũng hiểu được quy tắc của cuộc thi, khi tan cuộc thì
đều thảo luận về ngày mai, biết rõ ngày mai đã đến kỳ hạn ba ngày đầu tiên,
khẳng định sẽ có đánh nhau.
Dữu Khánh kéo lấy Long Hành Vân, không để cho hắn rời khỏi, dự định chờ
cho những người khác đi hết sẽ hỏi gã xem đến cùng thì gã muốn như thế nào.
Nhưng đợi đến khi những người khác gần như đã đi hết, chợt lại xuất hiện hiện
một vị khách không mời mà đến, Ngân Sơn Hà lắc mình mấy cái, tiếp cận tới
đây.
Trước ánh mắt nhìn kỹ và kinh ngạc của hai người, Ngân Sơn Hà lấy tẩu thuốc
phì phèo trên miệng xuống, nói với Long Hành Vân: “Các chủ truyền tin tới,
nói có việc gấp gọi ngươi trở về, không thể dừng lại, phải lập tức trở về, nhanh
chóng trở về nơi ở thu dọn một chút đi.”
“Việc gấp gì chứ?” Long Hành Vân kinh ngạc, đưa tay yêu cầu, “Đưa thư cho ta
xem.”
Ngân Sơn Hà hất đầu ra hiệu về phía Dữu Khánh, thể hiện lúc này có người
ngoài ở đây không tiện, “Chút nữa sẽ đưa ngươi xem.”
Long Hành Vân tức thì đầy đủ sức lực mà hất bung tay áo bị Dữu Khánh lôi
kéo, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta đang chuẩn bị tranh đoạt Hạng nhất Triêu
Dương đại hội lần này a, bây giờ rời đi làm sao được chứ?”
Ngân Sơn Hà: “Các chủ có lệnh, ngươi trở về thì cứ trở về, không muốn trở về
cũng phải trở về.”
“Ai.” Long Hành Vân thở dài, quay đầu lại nói với Dữu Khánh: “Được rồi, vậy
ta không tranh đoạt Hạng nhất đó với ngươi nữa, ngươi chậm rãi chơi đùa đi.”
Dứt lời gã lập tức quay đầu bỏ đi.
Dữu Khánh làm sao có thể dễ dàng để cho gã rời đi, lập tức đưa tay chụp tay áo
gã, lôi kéo dừng lại, “Thỏa thuận giữa chúng ta thì sao bây giờ?”
Ngân Sơn Hà ngậm lại tẩu thuốc lên miệng, “Chúng ta có việc không thể dừng
lại, xem như ngươi thắng.”
Dữu Khánh trợn mắt hỏi: “Vậy có thực hiện lời hứa hay không?”
Ngân Sơn Hà trả lời: “Từ nay về sau, xóa bỏ ân oán giữa ngươi và thiếu Các
chủ chúng ta. Thiếu Các chủ đảm bảo không tiếp tục tìm ngươi gây phiền toái vì
những ân oán trước đây nữa.” Ông ta quay đầu lại hỏi Long Hành Vân, “Thiếu
Các chủ cảm thấy thế nào? Là xóa bỏ hay tạm gác lại lần sau đánh tiếp?”
Khóe miệng Long Hành Vân giật một cái, chiết phiến trong tay chỉ vào chỗ tay
áo bị Dữu Khánh chụp lấy, “Chuyện trong nhà quan trọng hơn, ta cũng lười dây
dưa với ngươi nữa, chuyện trước đây xóa bỏ, buông tay!”
Đôi mắt Dữu Khánh sáng lên, “Nói thật không?”
Long Hành Vân khinh thường, hừ lạnh: “Long mỗ cũng không phải là tiểu nhân
nói không giữ lời, buông tay ra!”
Ngân Sơn Hà cũng nói: “Ta bảo lãnh.”
Lúc này Dữu Khánh mới buông tay ra, như trút được gánh nặng, tảng đá đặt ở
trong lòng lâu như vậy xem như trút bỏ được rồi, mấy năm này thực sự đã bị
thằng cháu trai này hại cho thảm.
Vì vậy, Ngân Sơn Hà cứ như thế dẫn theo Long Hành Vân rời đi.
Còn Dữu Khánh thì sững sờ tại nguyên chỗ, đột nhiên có chút mờ mịt, vốn là
bởi vì Long Hành Vân ép buộc phải tham gia thi đấu, bây giờ Long Hành Vân
chạy mất rồi, hắn thì ở lại trong đại hội thi đấu đến một bước này, đây là chuyện
gì xảy ra chứ?
Tại trên sân khấu chủ trì, Tần Phó Quân đang chuẩn bị rời đi cùng với đồng
môn cũng chú ý thấy cảnh này, nhất là người đầu tóc bạc trắng vừa rồi, nàng ta
nhớ được đã gặp qua, không khỏi kinh nghi.
Rời khỏi sân thi đấu, Long Hành Vân lại đưa tay về phía Ngân Sơn Hà, “Việc
gấp gì, thư mẹ ta gửi tới đâu?”
Ngân Sơn Hà: “Không có thư.”
Long Hành Vân dừng bước, kinh ngạc hỏi: “Ngân thúc, sao ngài lại nói dối là
có truyền tin?”
Ngân Sơn Hà bước chân không ngừng, vừa thả khói vừa chậm rãi nói ra: “Nếu
như ngươi cảm thấy có thể đánh thắng được hắn, lưu lại cũng không sao.”