trong lòng cất tiếng thở dài, có phần không biết nên nói cái gì cho tốt, mấu chốt
là nói cũng nói không được.
Gã ta ủng hộ việc báo thù cho Đại ca, tung tin đồn ra để gây khó khăn cho Phi
Ưng bang gã cũng ủng hộ, nhưng gã không tán thành với việc vội vàng ùn ùn
quay trở lại như vậy, người ta mới xuất thủ, lúc này khẳng định đang có đề
phòng, hiện tại bọn gã vội vã quay lại trả thù là rất dễ đâm đầu vào tường. Hơn
nữa, lực lượng hiện tại bị tổn hại không có đủ, muốn dựa vào may mắn để báo
thù, thực sự không phải chuyện lý trí.
Nhưng mà gã cũng có thể hiểu được tâm trạng của tẩu tử, nỗi đau vừa mới mất
chồng thực sự khó thể chịu đựng.
Mà hiện tại gã cũng không tiện công khai bày tỏ quan điểm khác biệt với tẩu tử,
lòng người vốn đang bất ổn, nếu hai người gia chủ bọn họ lại nảy sinh tranh
luận, vậy thì Hạt Tử bang này liền triệt để tan tành.
Ngoài việc miễn cưỡng phối hợp, gã cũng chỉ có thể tận lực nhắc nhở.
Nữ nhân tinh tế, từ phản ứng trên nét mặt gã, Từ Phượng Cập liền nhận ra được
suy nghĩ của gã, sau một chút do dự, cô ta hạ thấp giọng nói: “Hiện tại chúng ta
như chó nhà có tang, ngay cả nơi dung thân cũng không có. Nơi đây còn là
huynh đệ Đào gia nhớ tình cũ mới để cho chúng ta tạm thời đặt chận tại trên địa
bàn của hắn. Chúng ta cũng không thể dẫn theo một đám người dừng mãi trên
địa bàn của người ta a.
Huynh đệ, chúng ta đã đánh thua, lòng người đã tan rã, địa bàn cũng đã mất đi.
Hai mươi mấy thành viên kỳ cựu hiện tại còn chưa đi, cũng chỉ là tạm thời chưa
đi mà thôi, xem như nhớ chút tình cảm cũ. Ngươi có tin hay không qua mấy
ngày nữa, tất cả đều sẽ đi sạch?”
Tào Định Côn cau mày không nói, biết rõ lời cô ta nói chính là tình huống thực
tế.
Từ Phượng Cập kìm nén cảm xúc, nhỏ giọng lắc đầu, “Huynh đệ, Hạt Tử bang
đã xong rồi, đã tan rã rồi.”
Tào Định Côn ngạc nhiên ngẩng đầu, một hồi sửng sốt, thốt lên: “Tẩu tử,
ngươi…” Muốn phủ nhận, nhưng lại biết rõ lời tẩu tử nói chính là sự thực.
Bởi vì lời này mà gã bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng đã biết được vì sao tẩu tử vội
vã bảo mình đi lừa dối một nhóm người tới đây, là vì bây giờ còn có thể dùng
cờ hiệu Hạt Tử bang để đi lừa gạt một chút người, về sau Hạt Tử bang đã tan rã,
muốn đi gạt người là rất dễ bị người ta vạch mặt.
Nói cách khác, bây giờ còn có thể lừa một nhóm người đi lấy chút máu của Phi
Ưng bang.
Về sau, cho dù còn lừa được người đến đây, phát hiện thấy Hạt Tử bang này
làm sao ngay cả một thành viên cũng không có? Người mới đến cũng không
phải là người ngốc, không phải ngươi bảo người ta xông, người ta sẽ xông.
Sau một hồi trầm mặc, ánh mắt gã trở nên kiên định, gật đầu nói: “Tẩu tử, ta
hiểu rồi.”
Từ Phượng Cập dõi mắt nhìn phương xa, thở dài, “Cừu hận đã kết rồi, nếu có
thể đuổi tận giết tuyệt, Phi Ưng bang sẽ không bỏ qua chúng ta. Sau khi Hạt Tử
bang tan rã, chúng ta còn có thể lưu lại Thiên Tích sơn hay không cũng là cả
một vấn đề. Ngươi ta năng lực có hạn, không bằng được ca ca của ngươi, mà ta
sắc đẹp cũng đã lụi tàn, không ai xem trọng chúng ta, trong tương lai có thể báo
thù được cho ca ca của ngươi hay không, thật sự không nói được. Sau đêm hôm
nay, ngươi ta e rằng phải rời khỏi Thiên Tích sơn, mai danh ẩn tích.”
Gò má Tào Định Côn căng thẳng, lời nói này mặc dù không dễ nghe, nhưng
cũng là sự thực, cho dù tẩu tử muốn khoe sắc đẹp để tìm kiếm trợ giúp, tuổi già
sắc suy sẽ không người nhìn trúng, những người mới vừa lừa gạt tới lần này thự
sự là cơ hội cuối cùng để cắn được Phi Ưng bang một miếng.
Một đám tân nhân hoàn toàn chưa biết gì về Hạt Tử bang, và họ cũng không
cho rằng Hạt Tử bang có lừa dối, bởi vì Tào Định Côn là công khai tuyển nhận
người tại Khối Lũy thành.
Nhìn thấy nơi đây có một đám thành viên mặc đồng phục giống nhau, những
người mới đến liền cho rằng nơi đây là địa bàn của Hạt Tử bang, chỉ là cảm
thấy bầu không khí trong Hạt Tử bang dường như có phần kiềm chế, người cũ
cũng không giao lưu nhiều với bọn họ, cũng không biết có phải vì bản thân
mình còn chưa có thích ứng hay không.
Ngoài ra, với sào huyệt này của Hạt Tử bang, bọn họ cảm thấy cũng không quá
thích hợp ở lại lâu dài.
Nhưng mọi người cũng không quan tâm lắm, dù sao đều là đến đây với thái độ
để nhìn xem trước, nếu thích hợp thì lưu lại, không thích hợp thì rời khỏi.
Thỉnh thoảng ở tại cửa động quan sát khắp nơi, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết
mặc dù cũng có phần nào cảnh giác với hoàn cảnh và người xa lạ, nhưng tâm lý
thì tương đối thoải mái hơn những người khác.
Nói trắng ra là, bọn họ từng gặp những đại nhân vật và những đại tràng diện
tương đối nhiều, cho dù đối diện với Thành chủ Nhiếp Nhật Phục của Khối Lũy
thành cũng sẽ không lúng túng khiếp sợ, cho nên bọn hắn không có để Hạt Tử
bang gì đây vào mắt.
So sánh với những tân nhân khác, hai người bọn hắn là có can đảm đối diện.
Trời còn chưa hoàn toàn tối hẳn, đột nhiên có người chạy đến khu vực tân nhân
ở kêu gọi tập trung lại.
Một đám tân nhân không dám do dự, nhanh chóng nhảy ra khỏi hang động, tập
trung tại phía dưới tượng thần, chờ đợi.
Nhị đương gia Từ Phượng Cập dẫn theo một đám người cũ đã tập trung xong
trước đó đi tới đây, kêu gọi về phía Tào Định Côn, “Đi!”
Tào Định Côn lập tức cất tiếng kêu gọi một đám tân nhân: “Đuổi theo.”
Vì vậy hai đám người tụ tập thành một nhóm, rất nhanh rời khỏi nơi đây.
Dữu Khánh quay đầu nhìn lại, phát hiện thấy ngoại trừ mấy thành viên ở lại
trông chừng, Hạt Tử bang dường như đã dốc hết toàn bộ lực lượng rời đi.
Tào Định Côn đi ở phía trước dẫn dắt đám tân nhân thì cảm thấy bất lực đối với
mấy người ở lại, những người đó bây giờ đã không thể sai bảo gì được nữa,
không muốn tiếp tục phối hợp, không muốn tiến tục dính líu đến việc này.
Cho dù là những người cũ bằng lòng phối hợp, mặc dù là niệm tình cũ nhưng
tẩu tử cũng phải phí một phen miệng lưỡi mới thuyết phục được, còn cần phải
xác nhận không có nguy hiểm gì mới chịu phối hợp.
Một đám người mới phát hiện thấy người cũ của Hạt Tử bang không có nhiều,
trái lại càng yên tâm hơn chút.
Một đường đi nhanh, sắc trời tối dần, Dữu Khánh không biết hai người Nam
Trúc phía sau có thể đuổi theo được hay không, liền gia tăng tốc độ, đuổi tới sau
lưng Tào Định Côn ở phía trước, hỏi: “Tam đương gia, chúng ta định đi đâu
vậy?”
Lúc này, người cũ người mới cùng tập trung với nhau, đa số người mới đều
trầm mặc, nhìn thấy một người phá yên tĩnh, Từ Phượng Cập nghiêng đầu nhìn
đến, một đám người cũ cũng nhìn Dữu Khánh nhiều một chút.
Tào Định Côn quay đầu nhìn lại, thấy là hắn, nhíu mày, “Chu huynh đệ, sự việc
liên quan đến cơ mật, các ngươi vừa mới tới, không nên hỏi nhiều, đi đến nơi tự
nhiên sẽ nói cho các ngươi biết.”
Dữu Khánh cười ha hả, gật đầu, thể hiện đã biết rồi. Sau đó hắn không hỏi
nhiều nữa, chỉ quay đầu lại ra ám hiệu cho Mục Ngạo Thiết, nhắc y lưu lại
nhiều chút ký hiệu chỉ đường cho hai người Nam Trúc ở phía sau.
Một chuyến đi này đi thật sự rất xa, cũng chạy thật lâu, từ khi trời còn sẫm tối,
chạy đến hơn nửa đêm về sáng mới dừng lại.
Mặc dù có tu vi Sơ Huyền cảnh giới, khiêng đồ vật nặng mấy trăm cân chạy
không ngừng nghỉ, lại còn phải dốc hết sức chạy nhanh, lúc này Nam Trúc phải
thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, có thể nói là mệt mỏi vô cùng.
Thần kỳ chính là, vừa nhìn thấy Bách Lý Tâm dừng lại chờ gặp mặt phái trước,
đang thở hổn hển như chó, nhịp hô hấp của gã lập tức trở nên ổn định lại, sống
lưng hơi chút còng xuống cũng lập tức đứng thẳng lên, mặc dù mặt đầy mồ hôi
nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn.
Đây thực sự là dáng vẻ của một người đàn ông chân chính, mặc dù có ‘hơi chút’
mập mạp.
Bách Lý Tâm suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy khiêng vật nặng như vậy và
chạy một quãng đường xa như thế này là rất mệt, liền nói: “Một người khiêng sẽ
rất mệt mỏi, tiếp theo để cho ta khiêng một đoạn đi, dù sao chúng ta tạm thời
không tiếp xúc với người nào, không cần lo lắng gây ra hoài nghi.”
Đã chống vững cửa hàng, Nam Trúc chui ra ngoài, bình tĩnh ung dung cười ha
hả nói: “Bách Lý, ngươi nói lời này là có phần khinh thường ta rồi, đừng thấy ta
hơi mập mạp một chút, nhưng xét về khả năng kiểm soát thân thể và tu vi, lão
Cửu cùng lão Thập Ngũ cũng không bằng ta. Nếu không phải thân thể này làm
cho bọn họ chịu phục, dựa vào đâu ta là lão Thất, bọn họ chỉ có thể xếp phái
chứ? Tiếp tục chạy hai ba chuyến cũng không sao.”
Tuy miệng nói như vậy, trong lòng lại đang chửi bới hai vị sư đệ bắt gã khiêng
thứ này, mong rằng đừng có tiếp tục chạy loạn nữa, nếu tiếp tục một chuyến gã
thật sự là chạy không nổi rồi, như vậy thật là xấu hổ.
Bách Lý Tâm có chút ngạc nhiên quan sát thân thể gã từ trên xuống dưới một
lần, “Ta còn tưởng rằng là bởi vì tuổi ngươi lớn hơn nên xếp tại phía trước.”
Nam Trúc vội nói: “Làm gì có chuyện đó. Ta là bởi vì thân thể mập mạp hơn
chút, trông chín chắn chững chạc hơn, thực ra xét về tuổi, ta còn trẻ hơn lão
Cửu mấy tuổi, chỉ ngoài ba mươi, cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu tuổi.”
Trên thực tế, gã lớn tuổi hơn Mục Ngạo Thiết, đã ngoài bốn mươi, lúc này có
thể nói là đang trợn mắt nói dối.
Gã cũng không sợ nói dối, dự định về sau sẽ tìm cơ hội nhắc nhở hai vị sư đệ
một chút, chính gã sẽ gánh chịu trách nhiệm về việc nói dối, không cần hai vị sư
đệ lắm miệng.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên gã làm chuyện lừa gạt nữ nhân tương tự
như vậy, nghĩ tới lúc trước gã lừa gạt con gái của một vị Thái Thú, xém chút
nữa thì đã thành hôn.
Mấu chốt là, gã tin tưởng trong loại chuyện này, lão Cửu và lão Thập Ngũ sẽ
không đập khiến gã mất mặt.
Về phần trong tương lai mà bị Bách Lý Tâm phát hiện thì phải làm sao? Gã cảm
thấy đến lúc đó gạo đã nấu chín thành cơm, không quan trọng nữa rồi, cũng chỉ
có thể là lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó mà thôi.
Đã quen thuộc đến bây giờ, Bách Lý Tâm cũng không ngờ được người đàn ông
to lớn này lại đi nói dối về tuổi tác của mình, nghe xong thì cảm thấy kinh ngạc,
không nghĩ tới vị này thì ra trẻ tuổi như thế, thật đúng là không nhận nhìn ra
được, đúng là mình đã trông nhầm rồi.
Đương nhiên, nàng cũng không có quá bận tâm tới chuyện này, nàng nhìn sa
mạc lờ mờ phía trước.
Đúng vậy, trước mắt là một vùng sa mạc nhỏ bên trong phạm vi Thiên Tích sơn.
Bọn họ đi theo Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết rồi cùng theo đám người Hạt Tử
bang xông vào trong vùng sa mạc này.
Nhấc tay lau mồ hôi, Nam Trúc cũng dõi mắt nhìn về phía vùng sa mạc đó, nghi
ngờ hỏi: “Đêm tối như vậy, chạy tới vùng sa mạc này làm cái gì?”
Bách Lý Tâm: “Không biết, bọn hắn đang ẩn ấp ở một khu vực phía trước, hẳn
là đã đến nơi cần đến.”
Dứt lời, nàng nhảy tới trước cửa cửa hàng, mở cửa tiến vào, lấy cung tên ra vác
ở trên người, kéo mũ trùm áo choàng sụp xuống.
Nam Trúc hơi kinh ngạc, “Ngươi muốn làm gì?”
Bách Lý Tâm: “Ta đi đến gần theo dõi. Yên tâm đi, nếu không cần thiết ta sẽ
không xuất thủ. Ngươi cứ chờ ở đây, không nên đến quá gần.”
Nói xong, nàng cũng mặc kệ Nam Trúc có đồng ý hay không, lập tức lắc mình
rời đi.
“Uy, không cần ngươi đến gần, nếu có việc gì Đầu To sẽ đến báo tin, uy…”
Nam Trúc đè thấp giọng nói gọi liền mấy câu nhưng vô dụng, gã hận không thể
cùng đi theo, nhưng quay đầu lại nhìn nhìn cửa hàng, gã không thể ném nó lại,
đành phải tung chân đá mấy đá hạt cát để phát tiết, sau đó hai tay chống dựa ra
sau, sụp lưng xuống, tiếp tục há mồm thở hổn hển, thỉnh thoảng còn nhấc tay
lau mồ hôi.
Mặt trăng chui ra khỏi đám mây, làm cho sa mạc sáng loáng lên, nhưng mờ mịt
mông lung không thể nhìn xa được.
Một cái thần miếu khổng lồ, sứt mẻ, nửa chôn nghiêng ở trong cát, ánh lửa
hừng hực đung đưa dao động, ánh trăng chiếu nghiêng qua những khe nứt rọi
vào bên trong, có một đám người đang ngày đêm không ngừng đào móc cát tích
tụ trong miếu.
Cát liên tục được moi ra và vận chuyển ra bên ngoài thần miếu, khối lượng
công việc rõ ràng không ít, bởi vì tòa thần miếu sứt mẻ này quả thực không nhỏ.
Nơi đây vốn chính là sào huyệt của Hạt Tử bang, bây giờ đã bị Phi Ưng bang
chiếm giữ.
Một người đàn ông cao gầy, khoác một bộ áo choàng màu đen, dáng dấp cao
ráo, làn da trắng trẻo, mặt sạch không râu, nhìn có phần nho nhã và tuấn tú, chỉ
là trông có cảm giác hơi chút bệnh trạng, thỉnh thoảng nắm tay lại che bên mép
cất tiếng ho khan.
Y chính là bang chủ Đoạn Vân Du của Phi Ưng bang. Lúc này, y một mình leo
lên trên bức tường dốc cao ngất, dường như thấy ánh sáng của Huỳnh thạch
không đủ sáng, trên tay y còn cầm theo một cây đuốc, giơ lên rọi sáng cả hoa
văn điêu khắc bên trong thần miếu, kiểm tra kỹ càng.
Phía dưới, một đám người qua lại bận rộn, trước ngực trên y phục đều có thêu
một con ưng giương rộng hai cánh, biểu tượng của bang phái được thể hiện rõ
ràng.
Trong đám người lui tới, một nam tử đi ra, chính là Tả hộ pháp Cung Tự Đình
của Phi Ưng bang.
Gã ta ngẩng đầu nhìn bang chủ ở phía trên, phi thân bay lên, hạ xuống bên cạnh
bang chủ, rồi cũng đứng ở trên bức tường nghiêng, nhìn người lui tới ở phía
dưới, hạ thấp giọng nói: “Bang chủ, đã đào hai ngày rồi, cũng không thấy có hơi
nước gì, nơi đây rất khô ráo, không giống như là nơi sâm Kỳ Lân có thể sinh
trưởng. Ngài xác định tin tức không có vấn đề chứ?”