liền biết là phổ nhạ trở về, đi nhanh, trở về cũng nhanh. Hai người nhanh chóng
lướt ra khỏi cửa hàng nhìn xem, phát hiện đúng là phổ nhạ trở về, đang bay về
phía cột đá khổng lồ giữa biển. Kha mật rõi mắt nhìn ra xa, sau đó lộ vẻ kinh
ngạc nói, đó là ô ô ư. Bọn họ đã bắt được ô ô rồi sao? Rước lời liền lướt đi.
Hoặc lãng không nhìn thấy rõ, nhưng cũng không biết.
Gã giật này mình, không phải Ô Ô đi cùng với đám người hướng lan huyên sao.
Tại sao lại bị bắt, đã xảy ra chuyện gì? Gã tức thì có chút lo lắng, nhưng gã
không có tư cách trực tiếp đến gần vân côn, nên chỉ có thể ở xa ngước đầu chờ
đợi. Kha mặt hạ xuống trên đỉnh thạch trụ, vừa nhìn liền nhận ra đúng là Ô Ô đã
hiện ra nguyên hình với vẻ mặt ngay dại và miệng chảy nước miếng. Trên người
có nhiều vết thương bê bét máu, không biết do ai gây ra.
Vân Côn đã ra khỏi nhà gỗ, Đích Thân đặt tay lên người ô ô để thi pháp kiểm
tra. Lê Hoa cũng xuất hiện ở bên cửa sổ, tò mò quan sát. Phổ Nhạ liếc nhìn khà
mật mặt giày tự tiện đến đây xem náo nhiệt, mặc dù có chút không vui nhưng
đang ở ngay trước mặt Vân Côn nên cũng không tỏ ra quá mức khó chịu. Thấy
Vân Côn tự tay cười bỏ cấm chế trên người ô ô, cô ta liền tiếp tục bẩm báo, chỉ
cần không bị chọc tức, hắn sẽ một mực hồn siêu phách lạc như vậy. Nếu bị chọc
giận
Hắn sẽ lập tức nổi điên lên và tấn công bữa bãi, quả thực không bình thường,
hỏi gì cũng không biết trả lời. Sau khi kiểm tra, Văn Côn phát hiện con đại
vượn này mặc dù bị chút thương tích nhưng không thấy có vấn đề gì khác,
không khỏi hỏi, thật sự đã ngu ngốc rồi sao. Phổ Nhã không biết vì sao Y lại hỏi
như vậy, tên Ô Ô này đã biến thành ngu ngốc khi ở chỗ đám người hướng Lan
Huynh rồi, nếu không thì làm sao sẽ rơi vào trong tay bọn họ.
Rõ ràng là gã đã trở thành gánh nặng và những người đó lại không thích hợp
giết chết gã, mang theo thì không tiện nên chỉ có thể từ bỏ. Vân Côn cũng chỉ
tùy tiện hỏi cho có mà thôi, trước tiên dẫn đi trong giữ, để ta nghĩ xem có cách
nào chữa chị hay không. Vâng, Phổ Nhạ nhận lệnh, dô tay nhắc con đại vượng
kia lên. Trước khi rời đi, cô ta liếc nhìn khà mật, thấy lão ta không có ý định rời
đi, trong mắt còn sáng lên vẻ kỳ lạ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
cô ta cố kìm nén sự bất mãn trong lòng rời, đi trước. Kỳ thật đây chính là điều
cô ta bất mãn nhất đối với Kha Mật, ngay từ đầu Kha Mật đã luôn bỏ qua cô ta
để tiếp xúc trực tiếp với Vân Cồn. Không như Cửu Hạp, mọi việc trước tiên đều
trao đổi với cô ta, về phương diện đối nhân xử thế, Kha Mật quả thực kém hơn
Cửu Hạp không chỉ một chút. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính
để cho người khác chơi đùa cổ thì trở thành cổ sư, còn lão ta chơi đùa cổ thì trở
thành cổ ma.
Vân Côn chú ý thấy Kha Mật chưa đi, hỏi, người có việc gì sao? Kha Mật trước
tiên liếc nhìn hoa, sau đó đến gần trước mặt Vân Côn, nhỏ giọng nói, không
phải Thượng Tiên đang hỏi ô ô có phải thật sự đã trở thành ngu ngốc rồi hay
không sao? Nhỏ cũng có suy nghĩ như Thượng Tiên, có chút hoài nghi, mấy
người sích lan các vừa bị bắt, hán liền xuất hiện. Xuất hiện không sớm cũng
không muộn, có phải quá trùng hợp rồi hay không? Lão ta đâu phải có cùng suy
nghĩ?
Chẳng qua là muốn tìm cách thể hiện nhiều chút trước mặt Vân Côn, nỗ lực suy
nghĩ xem Vân Côn suy nghĩ gì. Vân Côn dơ một ngón tay vuốt chom dâu dài
chữ bát bên khóe miệng, liếc mắt nhìn lão, rõ ràng là đang chờ nghe lão ta nói
tiếp. Kha Mật không dám tiếp tục lấp lừng, nhỏ rộng thì thầm, nhỏ có một kế,
có lẽ có thể thử ra được hắn có phải ngốc thật hay không? Có lẽ còn có thể nhân
cơ hội tìm được nơi ẩn nấp của đám người hướng Lan Huyên.
Lê Hoa đứng trước cửa sổ không biết lão ta đang thị thầm điều gì với Vân Côn,
chỉ thấy Vân Côn chầm mạc vuốt chòm dâu một lúc rồi lên tiếng, đi nói phổ nhạ
đưa tất cả bọn họ đến đây. Vâng! Kha mặt mặt đầy mừng dỡ nhận lệnh rồi đi.
Không lâu sau, phổ nhạ quay trở lại cùng lão ta, phổ nhạ còn mang theo Ô Ô
quay lại, ngoài ra còn có Mông Phá, Hoàng Tu Hùng, Phượng Quan Vân và
Long Hành Vân. Mấy người sau nhìn thấy Ô Ô cũng xuất hiện ở đây thì đều
kinh nghi bất định.
Không biết đã xảy ra chuyện gì. Long hành vân mấy lần ngập ngừng như muốn
nói gì đó, rất muốn gọi nhị thúc nhưng rốt cuộc không thể gọi ra, rồi tiến tới
cùng những người khác, đồng thời thi lễ chào vân cồn. Sau đó phổ nhạ lên tiếng
trước, thượng tiên, không biết triệu tập bọn họ đến đây có gì dặn dò. Vừa rồi cô
ta có hỏi Kha Mật, nhưng Kha Mật nói rằng không biết. Lão ta không biết mới
là lạ, chính vì nguyên nhân này mà cô ta càng ghét Kha Mật hơn.
Vân Côn không đáp lời cô ta mà nhìn chằm chằm mấy người phía sau, các
người là yêu tu, tu hành hóa thành người không dễ dàng. Nếu lòng các người đã
hướng tới cuộc sống con người, bản tỏa quyết định ban thưởng các người một
lần tiên duyên, để cho các người trở thành con người chân chính. Vừa nghe
được những lời này, sắc mặt mấy yêu tu đều đại biến, mơ hồ đoán được điều gì
đó nhưng không dám xác định. Phổ nhã sừng sốt, nhanh chóng quay nhìn khà
mật, thấy lão ta vẻ mặt bình tĩnh, hiển nhiên đã biết trước.
nên càng thêm hận lão ta. Có thể đoán được, nhất định là lão ma đầu này đưa ra
ý tưởng tôi nào đó, và Thượng, tiên lại bỏ qua cô ta trực tiếp làm theo. Mong
Phá có phần kinh nghi bất định, ta không phải yêu tu, gọi ta đến đây làm gì. Mà
ô ô thì vẫn giữ bộ dạng ngây ngốc chảy nước xãi như cũ, kha mật âm thầm quan
sát, không phát hiện có bất kỳ mảnh mối gì. Lông Hành Vân trực tiếp mở miệng
hỏi, xin hỏi Thượng Tiên.
chúng ta làm sao có thể trở thành con người thực sự. Vân Côn, tiên giới sắc
lệnh, lệnh cho bản tọa quả lý nhân tuyền, tịnh hóa một phương. Nếu các người
đã thành tâm quy thuận vào bản tọa, bản tọa tự nhiên sẽ thành toàn cho các
người một lần cơ duyên, độ hóa các người. Nhân tuyền, mấy yêu tu trái tim rùn
lên, bọn họ đã biết được các thông tin liên quan từ những tù binh bắt được trước
đây. Tám giữa nhân tuyền có thể hóa thân thành con người thực sự, nhưng toàn
bộ tu vi sẽ trở về số không.
và trở thành người thường đúng nghĩa. Là tu sĩ, bất kể là yêu tu hay là nhân tu,
có mấy ai bỏ được tu vi của mình. Mấy yêu đương nhiên không muốn làm,
Phượng Quan Văn lập tức cao rộng phản đối, thượng tiên, lúc trước Ngài đã
đồng ý, chỉ cần chúng ta thành tâm phục vụ, Ngài sẽ không làm khó chúng ta, vì
sao bây giờ thất hứa. Văn Côn, ta độ hóa cho các người tại sao lại trở thành làm
khó dễ các người rồi chứ. Sau khi các người trở thành người,
Bản tọa sẽ ban thưởng tiên duyên cho các người, để tu vi của các người có một
ngày càng tiến bộ hơn. Người hỏi Phổ Nhạ mà xem, muốn trở thành tâm phúc
của bản tọa, có ai chưa từng trải qua nhân tuyển chứ? Trừ khi các người không
muốn thành tâm phục vụ bản tọa, như vậy bản tọa cần gì phải lưu lại tính mạng
cho các người? Dưỡng hổ gây họa hay sao? Đến lúc này, kẻ ngốc cũng có thể
biết rõ lời này có nghĩa là gì, nếu nghe lời đi ngâm nhân tuyển thì còn có thể
sống sót.
Nếu không nghe lời sẽ chết ngay lập tức. Mấy yêu giận mà không dám nói gì,
lòng đầy đau buồn và phẫn nộ, lòng hành vân nhìn về phía mông phá, cảm thấy
tất cả đều do bộ xương khô này gây ra. Nếu không phải nghe theo lời y thì làm
sao có thể rơi vào kết quả thế này, gã lập tức chỉ vào mông phá, hỏi, con hắn thì
sao? Mông phá chỉ hy vọng vân côn sẽ quên mình, bây giờ lại bị chỉ thẳng, tức
thì kinh hồn bạt phía, rất muốn mắng gã, người chỉ bậy bạ gì vậy chứ?
Y nước khan một ngụ, quả táo cổ co giật mấy cái. Vân Côn bình tĩnh nói, Hắn
đã là con người, tu vi hiện tại cũng có thể được trọng dụng, bản tọa đang lúc rất
cần người, Hắn thì thôi đi. Mong phá, bản tọa không nuôi người nhàn dỗi,
người hộ tống bọn họ đến nhân tuyền để độ hóa đi. Cần phải đưa đi nguyên vẹn,
đưa về nguyên lành. Phổ Nhạ sẽ nói cho người biết chi tiết cụ thể. Người có thể
làm được không? Mong phá như được đại xá.
Lập tức chắp tay cam kết, Thượng Tiên đã có lệnh, mong phá dù sông pha khói
lửa cũng không trối từ, nguyện quên mình phục vụ, tuyệt đối không dám sai
lầm. Thầy y không có bị gì, còn sẽ đẩy bọn họ vào hố lửa, ba người lòng hành
vân chằn đầy hận ý. Dù sao, thì mọi việc đã được quyết định như thế, bọn họ
không thể kháng cự được. Hoắc lãng đang lẳng vàng ngoài cửa hang, nhìn thấy
Kha Mật lướt tới, lập tức hỏi, tiên sinh, là ô ô phải không? Kha Mật ưu một
tiếng.
Dặn giò, ta có việc phải đi ra ngoài một chuyến, người ở đây chú ý nhiều một
chút, biết không? Vâng! Hoắc lãng đáp lời, rồi hỏi tiếp, tiên sinh đi đâu vậy?
Kha mật, đừng hỏi những gì không nên hỏi, tránh để người khác lại nghi ngờ
người là gian tế. Cứ làm tốt chuyện của mình là được. Lão ta chỉ trở về Dặn dò
một chút, rứt lời liền rời đi. Hoắc lãng nhìn theo bóng lão ta rời đi, trong lòng có
chút lo lắng, quả thật là ô ô.
Ô ô đi cùng với đám người hướng Lan Huyên, tại sao lại bị bắt chứ? Gã muốn
gửi tình hình hình ở nơi này đến cho hướng Lan Huyên biết, nhưng đầu to vừa
mới bị gã phái đi đưa tin cho hướng Lan Huyên. Một chuyến đi về như vậy,
trong thời gian ngắn là không thể trở về.