Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng vào lúc này, Hướng Lan Huyên đột nhiên cắn răng chen vào một câu,

“Đại thánh, thực ra, Chư Yêu chi cảnh là do bọn hắn mở ra. Nếu không tin, ngài

có thể hỏi Phượng Tàng Sơn mà xem. Không chỉ là Chư Yêu chi cảnh, bọn hắn

chắc hẳn còn biết không ít manh mối về các tiên phủ khác, giữ bọn hắn lại sẽ rất

có ích.”

Tri Linh đại thánh lập tức nhìn về phía Phượng Tàng Sơn.

Phượng Tàng Sơn lập tức trả lời: “Lúc trước Dã Tiên quả thực có nói Chư Yêu

chi cảnh là do mấy tên này mở ra. Còn những chuyện khác thì ta không biết.”

Tri Linh đại thánh a một tiếng, ánh mắt quay trở lại trên người mấy sư huynh

đệ, “Được rồi, nếu còn hữu dụng thì giữ lại đi…”

Nghe được lời này, ba sư huynh đệ thở phào nhẹ nhõm, đang định bày tỏ lòng

cảm kích đến rơi nước mắt, nhưng không ngờ người ta lại bồi thêm một câu,

“Nhưng lửa giận thì vẫn phải xả, chặt tay chặt chân bọn hắn trước đi, chặt thành

cây gậy người rồi bắt bọn hắn ăn tay chân của bọn hắn đi.”

Nó nhớ tới tình cảnh mình bị băm nát khi hóa thành “Nhất Chi Hoa” lúc trước.

Nghe nói như vậy, sắc mặt Hướng Lan Huyên biến đổi kịch liệt, ánh mắt lấp lóe

nôn nóng, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì mới được.

“Vâng.” Phượng Tàng Sơn nhận lệnh, quay nhìn mấy người, mặt lộ nét cười

gằn cất bước đi đến, nhất là ánh mắt nhìn về phía Dữu Khánh, bộc lộ rất rõ hàm

ý sẽ cùng lúc tính sổ cả thù mới hận cũ.

Ba sư huynh đệ tức thì hoảng hồn, nếu thật sự rơi vào kết quả như vậy, đó chính

là sống không bằng chết, có khác gì không cho bọn hắn đường sống nữa?

Vào lúc này, Dữu Khánh trong mắt lấp lóe vẻ khẩn trương đột nhiên thi pháp

cao giọng hô to, “Thiên Vũ, ta biết ngươi còn sống, ta biết chỉ bằng lão yêu này

là không thể giết được ngươi, ta biết ngươi đang ở nơi này, chuyện cho tới lúc

này ngươi còn không lộ mặt ra sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn lão yêu này đích

thân đi mời ngươi ư? Thiên Vũ, nhanh ra đây…”

Mọi người đều quay nhìn về phía hắn, không biết hắn đang la hét vớ vẫn gì đó.

Phượng Tàng Sơn hừ hừ cười gằn, “Lão đệ e rằng không biết, vị Tam động chủ

đó đã bị chủ nhân của ta giết chết rồi. Các ngươi chó cùng rứt giậu cũng

muốn…” Tiếng nói của gã ta đột nhiên ngừng bặt, bước chân đang đi xuyên qua

giữa đám người quỳ dưới đất cũng dừng lại, ánh mắt nhìn lên, sững sờ nhìn

chằm chằm về phía lối đi vào, gã ta mơ hồ nhìn thấy có một bóng người đi đến.

Tại sao vẫn còn có người? Lẽ nào thật sự là… Gã vô cùng sợ hãi.

Mọi người quay đầu lại cũng cùng nhau nhìn chằm chằm về phía bóng người

đang không nhanh không chậm bước tới kia.

Tri Linh đại thánh cũng đang nhìn chằm chằm, con ngươi bỗng nhiên co lại.

Ba sư huynh đệ nhìn thấy phản ứng của mọi người, cũng quay đầu nhìn lại, nhìn

thấy quả nhiên đã có người xuất hiện.

Ánh mắt Dữu Khánh lại lấp lóe rất nhanh, nhanh chóng quan sát phản ứng và vẻ

mặt của các phương, rõ ràng đang cân nhắc gì đó.

Nam Trúc thì thở dài tuyệt vọng, với thực lực của Thiên Vũ, có đến đây cũng vô

ích, lão Thập Ngũ thật sự đã là chó cùng rứt giậu rồi, chết cũng muốn kéo nhiều

thêm cái đệm lưng.

Khi bóng người đến gần, bộ dạng ngọc diện tử kim quan, khoác áo choàng đen

dần dần trở nên rõ ràng, mọi người lần lượt nhìn thấy rõ khuôn mặt người đến,

không phải ai khác, chính là Thiên Vũ vừa được Dữu Khánh nhắc đến.

“Lão Tam?” Ô Ô thốt lên thất thanh.

Mọi người tâm thần kinh ngạc chấn động, Thiên Vũ vậy mà thật sự còn sống,

quả thực là không thể tin nổi!

Ánh mắt mọi người nhanh chóng tập trung vào lỗ thủng nơi ngực trên y phục

của Thiên Vũ, bọn họ tận mắt nhìn thấy Yêu vương vung trảo móc trái tim

người này ra bóp nổ, có thể nói là đã chết không thể chết lại lần nữa, bây giờ y

vậy mà đã sống lại rồi, nhìn làn da lộ ra qua lỗ thủng trên áo, không nhận ra có

bất kỳ dấu hiệu bị thương nào, rõ ràng đã khôi phục như ban đầu.

Đây không phải là kiểu phục sinh như vị Yêu vương kia. Yêu vương chỉ là chân

linh xuất khiếu ký gửi vào nhục thân vật dẫn khác mà thôi, còn trước mắt là bản

thể chân chính sống lại.

Giờ phút này, tất cả mọi người nhớ tới câu nói của Dữu Khánh lúc trước “chỉ

bằng lão yêu này là không thể giết được ngươi”, tức thì đôi mắt mọi người sáng

lên.

Đâu chỉ có bọn họ, Tri Linh đại thánh cũng đang nhớ tới câu nói đó, ngón tay

hơi nắm chặt lại bộc lộ sự bất an trong lòng nó lúc này. Nó không thốt tiếng

nào, lẳng lặng đứng đó nhìn chằm chằm vào người tới, không dám hành động

hấp tấp.

Ngay cả nó còn như thế, Phượng Tàng Sơn thì càng không cần phải nói tới rồi,

nhìn thấy Dữu Khánh đột nhiên chuyển ra một chỗ dựa như thế, có khả năng là

cao thủ mạnh nhất tại đây, hầu kết của gã ta rung động, không dám động đậy

chút nào, tâm hoảng ý loạn, hối hận mình đã xem xét sai thời thế và đi sai

hướng, nếu như chậm lại một chút mới đưa ra quyết định thì tốt rồi.

Thiên Vũ cuối cùng đi đến bên cạnh mấy người Dữu Khánh, quay đầu nhìn

chằm chằm Dữu Khánh, trong mắt kín đáo lóe lên một nét tức giận, y nhận thấy

mình đã bị tên khốn này hại thê thảm.

Ý định của y thực ra cũng giống như ý định mấy người Dữu Khánh lúc trước,

lặng lẽ tìm đến tiên tuyền, tắm rửa xong, sau đó ẩn nấp, Yêu vương chắc chắn

sẽ có thời điểm ra vào, đến lúc đó y sẽ lặng lẽ trốn đi.

Dự định rất hay, nhưng mà người định không bằng trời định, y có nằm mơ cũng

không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện một cái hố như thế, chính y cũng không

biết rõ, làm sao tên cẩu Thám Hoa này lại biết được y còn sống, lại còn bán

đứng y.

Thấy sự xuất hiện của vị này quả nhiên đã khiến hiện trường trở nên yên tĩnh,

Dữu Khánh không có do dự, nhanh chóng đưa hai tay lôi kéo Nam Trúc và Mục

Ngạo Thiết, ra hiệu cho mang theo Hướng Chân rời đi.

Ba sư huynh đệ ba nhanh chóng rời khỏi hiện trường, khi đi ngang qua bên cạnh

Dã Tiên, Dữu Khánh lại ra hiệu cho Nam Trúc vác Dã Tiên lên cùng mang đi.

Mục đích rất đơn giản, chính là thừa dịp một đám người còn chưa làm rõ được

sự sâu cạn của Thiên Vũ, còn chưa dám tùy tiện hành động thì nhanh chóng bỏ

chạy, mang Dã Tiên đi là để nhờ Dã Tiên hỗ trợ mở ra phong ấn, nếu không bọn

hắn không chạy ra được không gian bị phong ấn này, sau đó, bọn hắn chỉ có thể

trông chờ vào Thiên Dực lệnh.

Có trời mới biết Thiên Dực lệnh có thể phát huy tác dụng đúng lúc hay không,

bất kể như thế nào, hắn đều phải liều mạng thử xem, cũng không thể ngồi yên

chờ chết, mắt mở trừng trừng nhìn người khác chặt mình thành cây gậy người

a?

Chỉ cần thoát ra khỏi nơi này, có Dã Tiên chỉ điểm, bọn hắn thậm chí còn có khả

năng trực tiếp chạy ra khỏi Chư Yêu chi cảnh, tiên tuyền gì gì đó, sẽ không bao

giờ mong nhớ tới nữa, chạy trốn giữa mạng sống mới là quan trọng. Về phần,

sự sống chết của những người khác ở bên trong, bọn hắn không quản nổi.

Đến lúc này, ngay cả Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều đã hiểu ra, Dữu đại

chưởng môn sở dĩ gọi Thiên Vũ xuất hiện, chính là để dẫn dắt các đồng môn sư

huynh đệ chơi trò kinh điển, thoát khỏi miệng cọp.

Lúc này, ba sư huynh đệ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, không dám dừng lại một

chút nào, nhanh chóng lao đi, tới hùng hồn, đi dứt khoát, quả thực là đến đi tự

nhiên, không ai tại hiện trường dám ngăn cản.

Mọi người mở to mắt nhìn bọn hắn chạy đi.

Nhìn thấy thân ảnh bọn hắn nhanh chóng biến mất tại cửa vào, Hướng Lan

Huyên ngẩn người nhìn trân trối, không nói nên lời, như vậy cũng được sao?

Như thế này cũng có thể để tên đó trốn thoát rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK