Mục lục
Bán Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vỗ vỗ vai Dữu Khánh, Dữu Khánh đứng lên, nàng ta vừa vặn cưỡi ở trên eo

Dữu Khánh, hai tay vịn vai hắn.

Hai tay Dữu Khánh quàng qua đỡ lấy chân nàng ta, bắt đầu xuất phát.

Nam Trúc ở một bên nhìn hắn với vẻ ước ao, rất muốn đi làm trâu làm ngựa,

nhưng liếc liếc nhìn Bách Lý Tâm rồi nhanh kiềm chế lại.

Trên đường đi, Hướng Lan Huyên nhịn không được đưa tay túm lấy đuôi ngựa

của Dữu Khánh, giật giật, cũng may mà “Đầu To” không ở tại trong đuôi ngựa,

nếu không đã bị túm ra ngoài rồi. Nàng ta tò mò hỏi: “Vì sao ngươi cứ để tóc

đuôi ngựa?”

Dữu Khánh khó chịu, lắc lắc đầu tránh khỏi nàng ta túm tóc, “Thoải mái, không

cần chăm sóc.”

Hướng Lan Huyên nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ của hắn, nhịn không được cất

tiếng cười khúc khích, cảm thấy chọc ghẹo tiểu tử này thật thú vị.

Sau đó lại hỏi một câu, “Bây giờ đi đâu?”

Dữu Khánh không trả lời thật, “Không biết, không phải ngươi nói rằng có người

đang đuổi bắt ngươi sao? Trước tiên rời xa vùng này rồi tính tiếp.”

Là như vậy sao? Hướng Lan Huyên thể hiện hoài nghi, nhưng cũng không có

hỏi nhiều, nàng ta quay đầu lại nhìn nhìn dãy núi, đối chiếu, xác nhận hướng đi,

lặng lẽ nhớ kỹ trong lòng.

Một nhóm năm người, thừa dịp bóng tối tiến lên, thị lực của Bách Lý Tâm tốt

nhất, phụ trách đi trước dẫn đường, Mục Ngạo Thiết phụ trách cảnh giác ở phía

sau.

Mà Hướng Lan Huyên thì vẫn duy trì kiểu cách bông đùa, thỉnh thoảng nằm úp

sấp lên bờ vai Dữu Khánh trêu chọc hắn mấy câu, hỏi ta có xinh đẹp hay không,

cõng ta có sinh ra ý nghĩ gì không đó, đại loại như vậy.

Dữu Khánh bị nàng ta làm cho rất khó chịu, kiểu khó chịu mà biết rõ mình

muốn giết nàng ta nhưng phải cố gắng chịu đựng, tiếp tục miễn cưỡng đối phó

cho qua, tại trước khi chưa thể trở mặt thì không dám đắc tội quá nhiều.

Hướng Lan Huyên dường như nắm đúng điểm này, khống chế mức độ đùa giỡn.

Bọn hắn đi tới không quá lâu, phía trước tầm mắt xuất hiện hình dáng cây

“Thần thụ” nổi bật giữa bầy trời đầy sao.

Đó cũng là mục tiêu tiến đến của nhóm người, điều này khiến cho Hướng Lan

Huyên có phần ngạc nhiên, nàng ta càng nhịn không được không thể không suy

nghĩ xem mấy tên này định làm gì.

Nhìn như gần, thực ra khoảng cách còn rất xa.

Một nhóm người lại tiếp tục chạy đi một hồi lâu, khi còn cách phạm vi che phủ

của “Thần thụ” khoảng mấy dặm đường, Dữu Khánh đột nhiên lên tiếng: “Cũng

được rồi, dừng lại nơi này đi.”

Cùng lúc đó, hắn cũng nhanh chóng giải phóng gánh nặng trên người, thả

Hướng Lan Huyên xuống, thật thoải mái, hắn hít mấy hơi thật sâu.

Cõng theo một người lớn sống sờ sờ chạy bảy tám mươi dặm đường, với tu vi

của hắn cũng có chút mệt mỏi.

Nhìn bộ dạng ghét bỏ mình của hắn, Hướng Lan Huyên xì một tiếng, thể hiện

sự bất mãn.

Dữu Khánh không có lòng quan tâm tới thái độ của nàng ta, hắn trước tiên kiểm

tra lại xem miệng mũi của mình đã được che chắn kín hay chưa, mấy người

khác cũng làm như thế, Hướng Lan Huyên ngộ tính rất cao, thấy vậy thì cũng

nhanh chóng điều chỉnh lại tấm vải che miệng mũi của mình.

Sau khi đã kiểm tra, chuẩn bị xong xuôi phòng hộ, Nam Trúc mới cởi xuống

chiếc túi miệng nhỏ tạm thời làm ra, chính là cái túi chứa phấn hoa, nó căng

phồng như một quả dưa hấu.

“Thị lực ngươi tốt, phụ trách cảnh giác.” Dữu Khánh cất tiếng dặn dò Bách Lý

Tâm, đồng thời ra hiệu về phía Hướng Lan Huyên.

Bách Lý Tâm lập tức hiểu rõ là nhắc mình thuận tiện trông chừng Hướng Lan

Huyên, cô ta khẽ gật đầu, thể hiện đã biết được, sau đó thuận tay lấy cung tên

ra, cầm trong tay, bắt đầu cảnh giác xung quanh.

Còn sư huynh đệ ba người thì ở trong bóng đêm chia phấn hoa ra làm ba phần,

mỗi người xách theo một phần luồn lách vào trong rừng hoa, đem phấn hoa rải

vào trong những đóa hoa mà mình có thể chạm đến.

Ba người, mỗi người phụ trách một khu vực, bộ dạng lén lén lút lút nhưng đầy

nhiệt tình, thỉnh thoảng quan sát xung quanh.

Hướng Lan Huyên nhìn hành động của bọn hắn, kinh nghi bất định, không biết

mấy tên này đang làm trò gì, nhưng có thể khẳng định, chắc chắn đây không

phải là hành động trong lúc nhàm chán, trong đó chắc chắn có thâm ý gì đó, tuy

nhiên nàng ta lại không tiện tìm hiểu quá nhiều.

Ánh mắt nhìn về phía tỏa sáng trên cây “Thần thụ”, trong lòng nàng ta cũng có

phần do dự, qua đêm hôm nay là đến kỳ hạn áp đặt của Yêu vương, hiện tại đã

đến bên cạnh “Thần thụ”, có nên nhân cơ hội này hiến Dữu Khánh cho yêu

vương hay không?

Nhưng rồi sau một hồi lâu suy nghĩ, nàng ta đành bỏ ý nghĩ này đi, đầu tiên là

tu vi bản thân bị khống chế, khó thể hành động, nữ nhân cầm cung lại đang ở

một bên nhìn chằm chằm, cho dù có thể kinh động được Yêu vương, nàng ta

cũng rất khó để thoát hiểm trước khi Yêu vương đến.

Một điểm khác chính là hành động của đám người Dữu Khánh lúc này, rõ ràng

đây là một hành vi có tổ chức, tất nhiên đã có hiểu biết đối với tình hình bên

trong tiên phủ, bọn hắn chắc hẳn có cách thoát thân.

Trong tình huống bình thường cũng không khó để đưa ra lựa chọn.

Điều thực sự khiến cho nàng ta khó thể đưa ra lựa chọn chính là, nàng ta biết

khi đám người Dữu Khánh không còn cố kỵ gì thì tám chín phần mười sẽ hạ sát

thủ với mình, có lẽ nghiêng về phía Yêu vương kia sẽ có thể tạm thời bảo đảm

cho bản thân mình.

Nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại là nàng ta đang bị khống chế, không thể làm

chủ…

Phía trên vực sâu của Linh cốc, hơn mười bóng người đi tới, Chưởng môn Triệu

Đăng Tử đích thân lần nữa đi tới, nhìn nhìn ánh trăng trên bầu trời, hỏi Lộc U

Minh ở một bên, “Đã qua khỏi giờ giấc ngày hôm qua, vẫn không có phản ứng

gì sao?”

Lộc U Minh cung kính trả lời: ” không có.”

Triệu Đăng Tử tiến tới trước hai bước, trực tiếp bước vào vực sâu, phi thân hạ

xuống.

Lộc U Minh nhanh chóng phất tay kêu gọi mọi người cùng nhau nhảy xuống.

Bên trong vực sâu, hơi nước ẩm ướt, sương mù mờ mịt, ánh trăng khó thể

xuyên qua, mọi người lần lượt lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng.

Triệu Đăng Tử rơi xuống tại trước sào huyệt của Đằng yêu, đứng ở trên một cái

xích sắt ướt đẫm nước, nhìn chằm chằm một hồi, rồi hất hất cằm, “Động thủ

đi.”

Lộc U Minh lập tức phất tay ra hiệu, “Chém.”

Một đám đệ tử Côn Linh sơn lập tức rút đao kiếm, tản ra xung quanh sào huyệt

của Đằng yêu, bắt đầu vung đao vung kiếm chặt chém những chành nhánh thô

to của dây leo.

Cho dù phạm vi dây leo bao phủ khá lớn, nhưng đối với một đám tu sĩ cầm đao

kiếm trong tay, chúng làm sao có thể chịu đựng nổi, không đến nửa giờ, đám

dây leo đang xen chằng chịt đó đã bị chém sạch sẽ, chỉ còn lại một thân cây to

lớn trụi lủi, trông giống như một thân cây đại thụ vặn xoắn, trên thân cây còn có

không ít xích sắt xỏ xuyên qua.

Lộc U Minh liếc nhìn phản ứng của Chưởng môn, thấy ông ta không chút động

lòng, liền tiếp tục phất tay ra hiệu, “Chém, trảm thảo trừ căn, nhổ cỏ tận gốc,

sau đó tiếp tục dùng lửa đốt cháy cho triệt để.”

Vì vậy, một đám đệ tử Côn Linh sơn ùa tới, cầm đao kiếm thi pháp chém chặt,

thân Đằng yêu rất cứng cỏi, nhưng vẫn bị chặt ra từng đoạn, trên thân cây

dường như còn có “Máu” chảy ra.

Vào lúc này Triệu Đăng Tử bỗng nhiên lên tiếng, “Được rồi, tất cả dừng tay đi.”

Mọi người lập tức dừng chặt cây.

Triệu Đăng Tử bay xuống đến trước thân Đằng yêu, duỗi ngón tay chấm một

chút “Máu” đặt tại trước mũi ngửi ngửi, lẩm bẩm một câu, “Xem ra mấu chốt

thực sự vẫn là ở tại trên thân mấy người kia a!”

Ông ta chắp tay ngẩng đầu nhìn về phía màn sương mù mịt ửng sáng trên không

trung, chìm vào trầm tư, cũng không biết tình huống bên trong tiên phủ như thế

nào rồi.

Tại trong lúc ông ta còn đang thất thần, chợt có một người xuyên qua màn

sương mù hạ xuống, Triển Vân Khí bay tới rơi xuống bên cạnh ông ta, nhỏ

giọng bẩm báo: “Sư tôn, người của Đại Nghiệp ty đến rồi.”

Triệu Đăng Tử giật mình, nhanh như vậy sao? Ông ta lập tức căn dặn Lộc U

Minh: “Chú ý Linh cốc.”

Dứt lời liền vội vàng phi thân rời đi, Triển Vân Khí cũng rời đi theo.

Lộc U Minh nhanh chóng kêu gọi nhân thủ trước mắt trước tiên trở về trên Linh

cốc, tránh để cho người của Đại Nghiệp ty phát hiện thấy một đám người tụ tập

tại đây trong đêm tối.

Sau khi một đám người biến mất không bao lâu, trên thân thể chằng chịt vết

thương của Đằng yêu chợt có phập phồng, rồi khuôn mặt của Độ Nương lộ ra,

bà ta ngửa đầu ngước nhìn trên cao rồi cất tiếng “oa oa” khóc nức nở.

Vừa rồi bà ta thực sự đã bị hù dọa xém chết, cho rằng Côn Linh sơn thật sự

muốn trảm thảo trừ căn, thiếu một chút đã ép buộc được bà ta hiện thân cầu xin

tha thứ.

Sở dĩ bà ta có thể kiên trì đến lúc này, là đang đánh cược, đánh cược Côn Linh

sơn còn chưa biết rõ tình hình mở ra tiên phủ, không dám dễ dàng phá hủy cây

cầu nối tới tiên phủ duy nhất biết được hiện nay, như vậy không hợp với lẽ

thường.

Bây giờ xem ra, bà ta đã thành công, cũng ý thức được Triệu Đăng Tử đã hoài

nghi tới mình, là đang lừa mình, thiếu một chút đã để cho vị Chưởng môn xảo

trá đó đạt được mục đích.

Trên thân cây vươn ra hai cái tay, chạm vào những vết chém chảy máu đầm đìa

trên thân, vẻ mặt đầy đau đớn, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được, trải qua một

trận bị hành hạ như thế, bà ta đã bị thương nặng nguyên khí.

Nhưng bà ta vẫn nhanh chóng nín nhịn lại tiếng nức nở, xoa xoa vết thương, tự

an ủi mình, “Không sao, chỉ cần lấy được ‘Địa Nguyên tiên lộ’ là có thể khôi

phục nguyên vẹn ngay lập tức, chỉ cần khôi phục thực lực năm đó, thế giới này

đều phải run sợ dưới chân ta. Côn Linh sơn tính là cái gì, đều chờ đó cho ta “

Cũng chính là bởi vì nghĩ đến có thứ để mình có thể khôi phục, bà ta mới có thể

nỗ lực kìm nén không hiện thân, nếu không, đối diện với thế trận vừa rồi, bất cứ

là ai cũng chịu không nổi…

Bên ngoài đại điện tông môn Côn Linh sơn, một lão già hói đầu, sắc mặt lạnh

lùng chắp tay sau lưng đứng ở bên mép núi nhìn cảnh đêm Côn Linh sơn xa xa,

mấy vị trưởng lão Côn Linh sơn cùng đi theo bên cạnh, còn có mười mấy tên

nhân viên Đại Nghiệp ty tại đây.

Lão già hói đầu tên là Cừu Hạp, cũng là một trong những Đại hành tẩu của Đại

Nghiệp ty.

Lần này chạy đến đây là bởi vì phía bên Hướng Lan Huyên đột nhiên cắt đứt

liên hệ bình thường với Đại Nghiệp ty, nếu không xảy ra chuyện bất thường thì

sẽ không gián đoạn liên hệ thông thường, vì vậy phía bên Đại Nghiệp ty lập tức

phái người bay vượt thiên sơn vạn thủy chạy đến đêy kiểm tra tình hình.

Hơn nữa còn trực tiếp phái một vị Đại hành tẩu khác đích thân dẫn đội, phản

ứng của Đại Nghiệp ty không thể nói là không nhanh.

Rất nhanh sau đó, một bóng người lướt tới, Triệu Đăng Tử hạ xuống, bước

nhanh tiến tới chắp tay chào, “Cừu đại hành tẩu.”

Cừu Hạp xoay người lại, không có nói nhảm gì, hỏi thẳng: “Bọn họ nói Hướng

đại hành tẩu đột nhiên dẫn tất cả nhân thủ rời đi, không biết đi đâu, làm gì, đã

xảy ra chuyện gì vậy?”

Triệu Đăng Tử vội đáp: “Không biết đã xảy ra chuyện gì, rất vội vàng, không

biết là định đi đâu, làm gì. Vì thế, tệ phái còn phái Hoàn trưởng lão và Khúc

trưởng lão dẫn theo một bộ phận đệ tử đi kiểm tra, nhưng bây giờ cũng hoàn

toàn không có tin tức. Không biết đã đi đâu rồi. Chúng ta còn định hết ngày

hôm nay sẽ liên hệ với Đại Nghiệp ty hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, không ngờ

đích thân pháp giá của Cừu đại hành tẩu đã tới đây trước một bước.”

Sau một phen dò hỏi tỉ mỉ, Côn Linh sơn biểu thị cũng không biết được gì, lí do

là không dám hỏi đến công việc của Hướng Lan Huyên.

Sự việc không tìm được đầu mối, đương nhiên cần phải điều tra, và phía Côn

Linh sơn tự nhiên cũng sắp xếp nơi nghỉ lại cho quý khách.

Sau khi vào ở không bao lâu, Cừu Hạp đang quanh quẩn suy tư trong đình viện

thì tùy tùng tâm phúc của lão ta từ bên ngoài vội vã quay trở về.

Không đợi cho gã hành lễ, Cừu Hạp liền hỏi: “Điều tra được gì không?”

Tùy tùng vẫn trước tiên hành lễ rồi mới trả lời: “Đã tìm đến nội ứng trong Côn

Linh sơn để hỏi thăm, tình huống đại khái tương tự như Côn Linh sơn đã nói,

người do Hướng đại hành tẩu mang đến tối hôm qua đột nhiên tập kết rồi rời đi,

dường như có chuyện gì đó, không có gây ra động tĩnh gì tại Côn Linh sơn.”

Bước chân Cừu Hạp dơi chần chừ, hỏi: “Nói cách khác, không phải là Côn Linh

sơn giở trò quỷ?”

Tùy tùng đáp: “Khả năng đó không lớn. Trước tiên không nói tới việc Côn Linh

sơn có dám hay không, rất khó để khiến cho nhiều người như vậy lặng yên biến

mất không một tiếng động, nếu như thật sự xảy ra tranh đấu, nội ứng của chúng

ta tại Côn Linh sơn không có khả năng không nghe được bất kỳ động tĩnh nào.

Khả năng đã rời khỏi Côn Linh sơn là lớn nhất.”

Cừu Hạp chắp tay sau lưng nhìn trắng, “Nếu rời khỏi thì cũng không thể đứt

đoạn liên hệ thông thường, đến nay không có tin tức, e rằng đã xảy ra chuyện.”

Tùy tùng: “Đại hành tẩu hoài nghi là Côn Linh sơn làm ra chuyện gì hay sao?”

Cừu Hạp: “Côn Linh sơn không đến mức có lá gan lớn như vậy, nhưng cũng

không thể bỏ qua, báo cáo tình huống đi, tranh thủ lấy được danh sách toàn bộ

nội ứng tại Côn Linh sơn, bí mật liên hệ với từng người, để nhìn xem có thể

điều tra ra chút manh mối gì hay không.”

“Vâng.” Tùy tùng đáp lời.

Về việc này, lưu lại một bộ phận nhân thủ thực hiện, còn Cừu Hạp thì không

dừng lại Côn Linh sơn quá lâu, quyết định không thể để chậm trễ việc này, đêm

nay lập tức xuất phát, lão ta dẫn người dọc theo phương hướng đám người

Hướng Lan Huyên rời đi theo chỉ điểm của Côn Linh sơn, tiến hành truy đuổi

điều tra.

Đứng ở trên đỉnh núi nhìn theo, đám người Triệu Đăng Tử vẫn cảm thấy cuồng

phong bão táp chưa dừng, vẫn có cảm giác như mộ chiếc thuyền con đang chao

đảo trong sóng to gió lớn, có thể lật úp bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK